GIAI ĐIỆU CUỐI CỦA CHA - Trang 218

Cô cố lờ cậu bé. Cô chạy trốn chính mình, ngồi trên chân cô phía cuối

bàn, ép buộc bản thân tập trung vào những giòng chữ. Trong một phút hoặc
tầm đó, cô đã có thể phong tỏa mọi thứ quanh cô và đã ở ven bờ để trượt
trở lại câu truyện khi cô nghe giọng nhỏ rí của Jonah lần nữa.

“Chị nghĩ anh ấy sẽ ngồi ở đó bao lâu nữa?” Jonah lầm bầm.

Cô đóng sầm cuốn sách lại. “Tốt!” Cô la lên, nghĩ lần nữa rằng em trai

cô biết chính xác phải nhấn cái nút nào để khiến cô phát điên. “Chị sẽ làm!
Chị sẽ đi!”

Một cơn gió mạnh đang thổi, mang theo cùng nó hương thơm của muối

và gỗ thông, khi Ronnie bước ra hiên và đến bên Will. Nếu anh có nghe
thấy tiếng cửa đóng lại, anh không tỏ ra một dấu hiệu nào; thay vì thế, anh
có vẻ bằng lòng với việc ném những chiếc vỏ sò bé xíu vào những con
còng đang chạy hối hả về hang của chúng.

Một lớp sương mù sản sinh từ biển che lấp những vì sao, khiến đêm có

vẻ lạnh hơn và tối hơn trước đó. Ronnie vòng tay lại, cố tránh một cơn rùng
mình. Will, cô nhận ra, vẫn mặc quần sort và chiếc áo thun anh đã mặc suốt
cả ngày. Cô băn khoăn không biết anh có bị lạnh hay không, rồi ép mình
rời khỏi suy nghĩ đó. Điều đó không quan trọng, cô nhắc nhở bản thân khi
anh quay nhìn cô. Trong bóng tối, cô không thể đọc được biểu hiện của
anh, nhưng cô nhìn anh chăm chú, cô nhận ra rằng cô đã ít giận anh hơn là
điên lên vì tính kiên trì của anh.

“Anh đã khiến em trai em lên tiếng quở trách,” Ronnie phát biểu với hy

vọng giọng cô có căn cứ. “Anh nên đi đi.”

“Mấy giờ rồi?”

“Đã hơn mười giờ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.