GIAI ĐIỆU CUỐI CỦA CHA - Trang 234

ngân lên, nhưng lần này kéo theo nhiều nốt khác nữa, và ông cũng nguệch
ngoạc những nốt đó vào giấy.

Ông đã sáng tác nhạc gần như suốt cuộc đời, nhưng dù ông đánh giá

những giai điệu của ông như những bức tượng nhỏ sánh với những pho
tượng lớn mà ông thường thích chơi hơn. Lần này có lẽ cũng không có gì
đáng kể, nhưng ông cảm thấy bản thân bị kích động với những rung cảm.
Điều gì sẽ xảy ra nếu ông có thể sáng tác ra thứ gì đó… truyền cảm? Thứ gì
đó sẽ được nhớ đến lâu dài sau khi ông bị quên lãng?

Mộng tưởng không kéo dài lâu. Ông đã cố gắng và thất bại trong quá

khứ, và ông không nghi ngờ khả năng sẽ thất bại lần nữa. Nhưng dù như
thế, ông cảm thấy hài lòng về những gì ông thực hiện. Có vài thứ gây xúc
động mạnh về những hoạt động sáng tạo ra một thứ từ sự không có gì. Dù
ông đã không tiến xa với giai điệu – sau nhiều lần thử, ông trở lại với
những nốt nhạc đầu tiên đã viết và quyết định bắt đầu viết tiếp – vì lý do
nào đó, ông cảm thấy hài lòng.

Khi mặt trời đã lên đỉnh cồn cát, Steve đóng những suy nghĩ ảm đạm của

ông trước khi quyết định đi dạo trên bãi biển. Hơn bất kỳ thứ gì trên đời,
ông muốn quay lại nhà với vẻ thanh bình tương tự ông thấy trên gương mặt
mục sư Harris, nhưng khi ông lê bước qua bãi cát, ông không thể kềm được
việc cảm thấy mình như một kẻ vụng về, kẻ tìm kiếm sự thật về Chúa y như
một đứa trẻ đang tìm kiếm vỏ sò.

Thật tuyệt biết bao nếu như ông có thể nhận ra một dấu hiệu về sự hiện

hữu của Người – có lẽ là một bụi cây đang bốc cháy* chăng – nhưng thay
vì thế, ông thử tập trung vào thế giới quanh ông : Mặt trời đã nhô lên khỏi
biển, tiếng véo von của những con chim hót vang trong buổi sớm mai,
sương mù mong manh là đà trên mặt nước. Ông cố hấp thụ vẻ đẹp mà
không suy nghĩ, cố cảm thấy cát mịn bên dưới bàn chân, và cơn gió nhẹ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.