GIAI ĐIỆU CUỐI CỦA CHA - Trang 422

không đề cập đến điều này khi chúng ta bên nhau vào mùa hè, nhưng cha bị
ung thư giai đoạn cuối. Điều đó đối với con thế nào?’”

“Ronnie…”

“Nếu cha không định nói với chúng con, tại sao cha mang chúng con đến

đây? Để chúng con có thể nhìn cha chết sao?”

“Không, con yêu. Ngược lại.” Ông xoay đầu để đối diện với cô. “Cha

yêu cầu con đến để cha có thể quan sát con sống.”

Với câu trả lời của ông, cô cảm thấy thứ gì đó run rẩy bùng lên từ bên

trong, giống như thoạt đầu, những viên đá cuội bay là đà xuống dốc trước
một trận tuyết lở. Trong hành lang, cô nghe tiếng hai người y tá đi qua,
giọng của họ làm yên lặng đi. Bóng đèn huỳnh quang kêu o o trên đầu, rải
một màn phủ xanh xao trên những bức tường. Dây truyền tĩnh mạch nhỏ
giọt đều đặn – khung cảnh bình thường của mọi bệnh viện, nhưng không có
gì bình thường với những điều này hết. Cổ họng cô có cảm giác dày lên và
đặc quánh như bột nhão, và cô quay đi, ước chi những giọt nước mắt đừng
rơi.

“Cha xin lỗi, con yêu,” Ông tiếp tục. “Cha biết là cha nên nói với con,

nhưng cha muốn một mùa hè bình thường, và cha muốn con có một mùa hè
bình thường. Cha chỉ muốn có thể được gần gũi con gái cha lần nữa. Con
có thể tha thứ cho cha không?”

Lời cầu xin của ông cắt sâu tận đáy lòng cô, và cô bật khóc. Cha cô đang

chết dần, và ông muốn sự tha thứ của cô. Điều đó quá đỗi đau xót, và cô
không biết phải đáp lại thế nào. Khi ông đợi, ông vươn tay và cô nắm lấy
tay ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.