Trong một tuần, ô cửa sổ kính màu sẽ được lắp đặt, và mục sư Harris sẽ
biết ông đã làm một thứ cho cha cô mà không ai khác có thể làm được, thứ
cô biết sẽ có ý nghĩa là cả thế giới đối với ông. Cô hạnh phúc cho ông, ngay
cả khi cô cầu nguyện về lời khuyên cho riêng cô.
Vào một ngày tháng Mười Một ảm đạm, cha cô đột ngột khăng khăng
đòi họ thám hiểm bến tàu. Ronnie đã lo lắng về khoảng cách và sự lạnh lẽo,
nhưng ông cương quyết. Ông muốn nhìn ngắm biển từ bến tàu, ông nói.
Một lần cuối cùng, là những từ ông không nói ra.
Họ mặc áo khoác và Ronnie còn quàng thêm khăn quanh cổ cho cha cô.
Gió mang đến hương vị sắc nhọn đầu tiên của mùa đông, khiến nó có cảm
giác lạnh hơn nhiệt kế chỉ thị. Cô khăng khăng lái xe đến tận bến tàu và đậu
chiếc xe của mục sư Harris trên lối đi bộ vắng người.
Mất một lúc lâu để đến cuối bến tàu. Họ đơn độc bên dưới một bầu trời
vần vũ mây, những con sóng màu xám thép vỗ về giữa những trụ bê tông.
Khi họ lê bước tiến lên, cha cô giữ cho cánh tay ông móc vào của cô, níu
chặt lấy cô mỗi khi cơn gió giật mạnh áo khoác của họ.
Cuối cùng, khi họ đến nơi, cha cô với tay đến thành lan can và gần như
mất thăng bằng. Trong ánh sáng như dát bạc, đường nét của đôi gò má hốc
hác nổi bật lên sắc sảo và đôi mắt ông nhìn có vẻ hơi đờ đẫn, nhưng cô có
thể nói ông hài lòng.
Sự chuyển động nhịp nhàng của sóng biển, trải dài trước mặt ông đến tận
đường chân trời, dường như mang đến cho ông cảm giác của sự thanh bình.
Không có gì để nhìn ngắm – không tàu thuyền, không cá heo, không người
lướt sóng – nhưng vẻ mặt ông đầy vẻ bình an và thoát khỏi cơn đau lần đầu
tiên trong nhiều tuần. Gần mép nước, những đám mây gần như có sức sống,
khuấy động và di chuyển như thể vầng dương mùa đông đang nỗ lực để