Brian Greene
Giai điệu giây và bản giao hưởng vũ trụ
Phần IV - Lý thuyết dây và cấu trúc của không thời gian
Chương 11 - Sự xé rách cấu trúc của không gian (7)
Đúng lúc đó, tôi nhảy ra khỏi ghế và chạy lung tung trong phòng như
một gã điên, còn Morrison cười hớn hở phía sau chiếc máy tính. Tuy nhiên,
phản ứng của aspinwall hoàn toàn khác: “Thật là vĩ đại, nhưng mình biết
trước mọi chuyện sẽ OK mà” - cậu ta nói tỉnh bơi - “Nhưng bia của mình
đâu?”...
Ngày nghỉ cuối tuần, công việc và két bia
Đối với các nhà vật lý, không có gì khiến đầu óc tập trung mạnh bằng một
cuộc tranh đua lành mạnh. Aspinwall, Morrison và tôi bèn mở hết tốc lực.
Nhưng điều đó có ý nghĩa đối với Morrison và tôi một nhẽ, còn đối với
Aspinwall lại là một nhẽ khác. Trong con người của Aspinwall có sự hòa
trộn kỳ lạ sự nhạy của của giới quý tộc Anh, kết quả của hơn mười năm
sinh viên và nghiên cứu sinh ở Đại học Oxford, và một chút xíu gì đó của
sự ma mãnh. Về chuyện liên quan tới thói quen làm việc thì Aspinwall có
lẽ là nhà vật lý văn minh nhất mà tôi biết. Khi mà rất đông trong số chúng
tôi lặn lội như lũ chim ăn đêm, thì anh bao giờ cũng ngừng làm việc sau 5
giờ chiều. Và nếu như anh thu được nhiều thành công là bởi vì anh vừa
nhanh nhạy vừa hiệu quả. Đối với Aspinwall làm càng nhanh thì hiệu quả
làm việc sẽ càng cao.
Thế là đã tới đầu tháng mười hai. Morrison và tôi đã dạy cho nhau được vài
tháng và cuối cùng cũng đã được đền đáp. Chúng tôi đã tiến gần tới việc
xác định hình dạng chính xác của không gian Calabi-Yau mà chúng tôi đã
cất công tìm kiếm. Hơn thế nữa, Aspinwall cùng vừa mới hoàn tất phần lập
trình cho máy tính và ngồi đợi kết quả của chúng tôi - dữ liệu đầu vào
chương trình của anh. Vào đêm một ngày thứ Năm, Morrison và tôi cuối
cùng tin rằng chúng tôi đã xác định được không gian Calabi-Yau cần tìm.
Điều này cũng được quy về một thủ tục đòi hỏi phải biết một số dòng lệnh
riêng, mặc dù cũng đơn giản thôi. Vào trưa thứ Sáu, chúng tôi đã viết xong