GIAI ĐIỆU TỬ THẦN - Trang 152

Mary-Gordon nhăn mũi. “Cháu quá tuổi chơi Hello Kitty và

SpongeBob rồi. Một bộ đồ thêu hoa và một bộ màu xanh nhạt. Cháu có thể
bơi mà không cần áo phao.”

Họ bước ra ngoài, cái nóng thật sự dữ dội như đã được dự đoán.
Gã quay người lại, liếc nhìn cô bé rồi mỉm cười. “Cháu biết không,

nhìn cháu như cục bông ấy.”

Mary-Gordon hỏi, “Thế nghĩa là sao ạ?”
Người thanh niên nhìn Suellyn và họ cùng cười. Anh ta đáp, “Chú

không biết.”

Họ chờ cho xe đi hết rồi băng qua đường vào bãi đỗ. Gã thì thầm,

“Chị đã đến đây rồi, thật tốt. Kayleigh đang rất đau khổ vì Bobby.”

“Tôi có thể hình dung được. Họ có biết đã xảy ra chuyện gì không?”
“Vẫn chưa. Một điều khủng khiếp đối với tất cả mọi người,” gã cao

giọng nói với Mary-Gordon. “Này trước khi chúng ta đến nhà của dì cháu,
muốn đi xem thứ gì vui không?”

“Có ạ!”
“Nó tinh xảo lắm, cháu sẽ thích cho xem.” Gã liếc nhìn Suellyn. “Đi

vòng một chút không? Thực ra có một công viên trên đường đến đó.”

“Đi mà mẹ!”
“Được rồi. Nhưng chúng tôi không muốn đến muộn đâu, Ritchie.”
Gã nháy mắt. “Ôi, tôi không phải là Ritchie. Tôi đến đón hai người

thay anh ấy.” Họ đã đến chỗ đậu xe. Gã mang hai va li, cùng chiếc túi đựng
máy tính của cô nhét vào trong cốp chiếc xe Buick cũ màu đỏ tươi - sắc
màu ngày nay không còn thấy nhiều nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.