GIAI ĐIỆU TỬ THẦN - Trang 151

“Có chắc không? Sẽ phải đi lâu đấy trước khi chúng ta đến được nhà

dì Kayleigh.”

“Không sao mà.”
“Xin lỗi, chị là Suellyn?”
Cô quay người lại xem tay sai của Bishop, Ritchie, một thanh niên

thích hợp với đoàn tùy tùng của một nhạc sĩ nhạc đồng quê đến từng ly.
“Tôi là tài xế của chị. Rất vui được gặp chị.” Anh ta bắt tay cô rồi mỉm
cười với Mary-Gordon. “Xin chào!”

“Xin chào!” con bé đáp.
“Chào mừng đến Fresno. Cháu là Mary-Gordon, chú đoán thế.”
“Chú đoán đúng tên cháu rồi.” Con bé cười toét miệng.
Tên con bé không phải là Mary với tên lót là Gordon. Đó là một cái

tên phương Bắc hay ho, được gắn với nhau bằng một gạch nối. Con bé
chẳng hề ngượng ngùng chỉnh lại bất kỳ ai phát âm sai tên mình.

“Để tôi mang cho,” gã vừa nói vừa đưa tay đỡ hai chiếc va li.
Mary-Gordon miễn cưỡng trao chiếc túi của mình cho Người Đàn Ông

Biết Tên Nó, mà không phản đối.

“Sẵn sàng đón cái nóng nhé, khác rất nhiều so với ở Oregon đấy. Hai

người sẽ đến chỗ của Kayleigh hay của cha cô ấy?”

“Chỗ của Kayleigh. Chúng tôi định làm con bé ngạc nhiên.”
“Sẽ vui lắm đấy.”
Suellyn hy vọng thế. Bishop một mực cho rằng Suellyn đừng nên gọi

cho Kayleigh để thông báo về chuyến viếng thăm - vì cô em gái có khả
năng sẽ bảo chị mình đừng đến. Cô không muốn bất kỳ sự thương hại nào
vì cái chết của Bobby, Bishop đã nói vậy. Nhưng đã là gia đình thì phải ở
bên nhau.

Cha là người hiểu cô rõ nhất… Ừm.
“Nhà Kayleigh có một bể bơi tuyệt vời,” Ritchie nói với Gordon.

“Cháu sẽ bơi chứ?”

“Cháu có hai bộ nên một bộ để khô, một bộ để bơi.”
“Thông minh đấy chứ,” Trợ lý của Bishop nói. “Bộ đồ kiểu gì thế?

Hello Kitty à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.