GIAI ĐIỆU TỬ THẦN - Trang 225

đình.

Chết tiệt, KT, con vẫn còn là một đứa trẻ. Đợi thêm vài năm nữa đi.

Vội gì chứ.

Kayleigh lớn lên cùng câu nói ấy, nhưng sự thôi thúc của bản năng

làm mẹ bên trong cô ngày càng lớn.

Và ý nghĩ rằng Mary-Gordon đã - và có thể sẽ còn gặp nguy hiểm -

không thể chấp nhận được

Edwin Sharp phải bị loại bỏ.
Văn phòng Cảnh sát trưởng không làm chuyện này. Nên một mình

Kayleigh sẽ làm.

Em thích chúng ta ở bên nhau, em hy vọng hai đứa mình sẽ thành đôi.

Đôi chúng ta bên nhau mãi mãi, cùng sinh một hoàng tử và công

chúa.

Giấc mơ ấy sao khó thành hiện thực, nhưng giờ đây em đã hiểu

Khi nói đến chuyện này, em thực sự chỉ cần chính em thôi.

Với những lời ca cô viết mấy năm trước đang phát lại trong tâm trí,

Kayleigh bước xuống từ chiếc Suburban được Darthur Morgan dừng lại
trên Đại lộ Olive. Họ đang ở phía trước một khán phòng thiết kế theo
phong cách Victoria có tên Parker Hall, một nhà hát nhỏ và là địa điểm đọc
thuyết trình từ thế kỷ XIX. Cô để ý thấy tấm biển đồng ghi dòng chữ:

KAYLEIGH, CÔ GÁI “TOWNE” CỦA CHÚNG TA, XIN DÀNH

TẶNG CÔ ẤY BUỔI HÒA NHẠC ĐẦU TIÊN TẠI ĐÂY.

Hồi ấy cô mười ba tuổi. Phần ‘buổi hòa nhạc đầu tiên’ không hẳn

đúng - cô đã đi nhà thờ và tham gia các sự kiện thể thao từ khi mới lên chín
hoặc mười. Nhưng đúng đó là buổi trình diễn tại nhà hát đầu tiên của cô.
Dù cô chỉ chia sẻ sân khấu với vài đứa trẻ khác trong Dàn đồng ca thiếu nhi
của trường Trung học George Washington.

“Khoảng nửa tiếng thôi,” cô nói với Morgan.
“Tôi sẽ đợi ở đây,” anh ta nói. Và ngay lập tức, anh ta bắt đầu dò xét

con phố tìm các dấu hiệu của Edwin Sharp, hay bất kỳ mối đe dọa nào
khác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.