GIAI ĐIỆU TỬ THẦN - Trang 227

khăn mặt, bỏ tọt vào túi trong của chiếc áo gió denim.

Rồi cô kiểm tra lại lần thứ hai - không, lần thứ ba - một thứ khác cô

mang theo.

Con vẫn còn giữ món quà cha tặng con hai năm trước chứ?
Con giữ lại hết quà tặng mà…
Lúc này Kayleigh đang nhớ lại ca khúc Edwin Sharp đã chơi trên máy

hát tự động, tại quán Cowboy Saloon hôm qua. Tôi Không Phải Là Nữ Cao
Bồi
.

Tôi chẳng có cái mũ cao bồi nữ nào

che cho tôi khỏi nắng.

Đôi bốt của tôi đều có gót cao.

Tôi chẳng có lấy một khẩu súng cho mình.

Đối với Kayleigh Towne, câu cuối cùng không hoàn toàn đúng.
Món quà bố cô tặng là một khẩu Colt. Ông đã mua nó cho cô để

phòng vệ khi cô còn ở tuổi teen. Suellyn xa nhà đi học đại học, mẹ họ qua
đời và ông dành phần lớn thời gian lang thang trên đường, nỗ lực trong vô
vọng cứu vớt sự nghiệp của mình.

Cô đã bắn thử một vài lần nhưng không thích việc súng bị giật, hoặc

tiếng ồn ngay cả khi đã đeo bông bịt tai. Và cô nghĩ: Đúng là trò đùa.

Cái ý tưởng lấy mạng một người là không thể tưởng tượng nổi đối với

cô.

Vậy nhưng cô nhớ lại hai năm trước mình đã chứng kiến một con sói

đồng, hung dữ và có lẽ lên cơn dại, trong khu vườn sau nhà. Nó phun phì
phì và phô ra hàm răng vàng ởn.

Kayleigh đơn giản thổi bay thứ rác rưởi đó bằng một phát đạn vào

đầu.

Bây giờ với cô, Edwin Sharp cũng chỉ thế mà thôi.
Không phải người. Chỉ là một con sói đồng lên cơn dại.
Cô xé vụn tấm bìa bọc con dao cùng tờ hóa đơn, rồi xả nước cho trôi

xuống bồn cầu trong nhà vệ sinh cho nhân viên.

Quyết tâm, phải rồi. Nhưng cũng căng thẳng không kém.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.