GIAI ĐIỆU TỬ THẦN - Trang 230

Gã nói. “Tốt.” Gã nhìn lên nhà hát. “Em biết không, tôi ước gì buổi

hòa nhạc của em được ghi lại… Mười ba năm trước và cả nhà hát này là
của riêng em. Không còn ai quan tâm đến bất kỳ học sinh nào khác. Chỉ có
em thôi. Chỉ mình em thôi, Kayleigh.”

Chương trình này có đăng trên các tờ báo địa phương nhỏ xíu. Chắc

gã đã đọc qua.

Edwin đi theo cô vào trong.
“Chúng tôi đang nghĩ đến chuyện quay phim buổi hòa nhạc tại đây.”
“Một cuốn băng video. Tốt quá! Tuyệt hảo. Khi nào?”
“Chúng tôi vẫn chưa biết.”
“Như kiểu tái tạo lại buổi hòa nhạc đầu tiên của em? Thật điêu luyện.

Em sẽ phải ca lại bài Walking After Midnight. Như em đã mở đầu với ca
khúc này hồi đó.”

Chúa ơi. Gã biết cả chuyện này nữa sao?
Edwin lại dò xét cô. “Wow, hôm nay trông em tuyệt vời lắm. Mái tóc

em… thật đẹp. Sau giọng hát của em, có lẽ mái tóc là phần tôi yêu thích ở
em.”

Kayleigh vất vả giữ thái độ điềm tĩnh khi nhớ lại đề nghị của gã muốn

có được món tóc của cô. Tốt nhất là tóc còn vương lại trên gối cô nằm. Ôi,
lạy Chúa…

“Tôi không có nhiều thời gian,” cô nói.
“Tôi biết. Họ luôn luôn giám sát em.”
Họ?
Gã chống hai tay lên hông và mỉm cười. Quần jean của gã bó sát. Cô

nghĩ đến hôm trông thấy gã ngoài nhà cô, lúc đó gã đang gõ theo nhịp, hay
đang làm cái gì khác? Gã ngó cô chăm chú một cách đầy ngưỡng mộ, từ
cặp lông mày nhô ra.

Kayleigh tự hỏi có phải mình sắp muốn bệnh rồi không.
“Ôi, Chúa tôi,” hắn thì thầm. “Nghe giọng em trên điện thoại khiến cả

một ngày của tôi thật tuyệt vời. Cả một năm của tôi nữa! Tôi đang ngồi ở
quán Earl & Marge ăn tối và cảm thấy thật tồi tệ. Thế rồi tôi nghe thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.