GIAI ĐIỆU TỬ THẦN - Trang 242

sai vài điều trong cuộc đời mình như thế nào, và chính đứa trẻ khiến bố mẹ
chúng thay đổi cách nhìn. Sẽ có sự pha trộn. Ba đoạn đầu tiên khiến người
nghe tin rằng đứa trẻ đang hát cho bố mẹ chúng nghe; chỉ đến đoạn cuối
cùng mới biết là bố mẹ chúng đang tường thuật lại câu chuyện. Một giai
điệu vụt đến ngay lập tức. Cô ngồi xuống viết ra lời nhạc và giai điệu trên
một tờ giấy kẻ khuông nhạc.

“Dì đang làm gì thế, dì Kayleigh?”
“Sáng tác một ca khúc. Con đã gợi cảm hứng cho dì.”
“‘Gợi cảm hứng’ gì cơ ạ?”
“Dì viết bài hát này cho con.”
“Ôi, dì hát cho con nghe đi!”
“Vẫn chưa xong nhưng đây là một phần bài hát.” Cô liền hát, con bé

nhìn cô chăm chú.

“Đó là một bài hát rất hay.” Mary-Gordon tuyên bố với bên lông mày

nhíu lại, như thể con bé là những nghệ sĩ, hay giám đốc phụ trách của một
thương hiệu nổi tiếng, đang đưa ra lời nhận xét về tác phẩm của một nhạc sĩ
trẻ.

Kayleigh tiếp tục lấy đồ trong va li ra, đôi khi cô dừng tay nhìn bức

ảnh gia đình cô từ mười lăm năm trước, hoặc lâu hơn thế: Bishop,
Margaret, Suellyn và Kayleigh trên hàng hiên ngôi nhà gia đình cũ trên
những ngọn đồi, cách đây một giờ đi xe về phía bắc.

Tôi đã từng sống ở LA, tôi đã sống ở Maine,

Thành phố New York và những Bình nguyên phía Tây,

Nhưng chỉ có một nơi tôi gọi là nhà mà thôi.

Ngôi nhà của chúng tôi - khi tôi còn bé xíu.

Con bé ngoảnh đôi mắt xanh biếc của nó về phía nàng ca sĩ. “Dì đang

khóc à, dì Kayleigh?”

Nàng ca sĩ chớp mắt. “À một chút thôi, Mary-Gordon, nhưng con biết

đôi khi người ta khóc vì cảm thấy hạnh phúc.”

“Con không biết điều đó. Con không nghĩ con sẽ khóc như thế.”
“Không phải ai cũng thế.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.