GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ - Trang 128

Gần về sáng, tôi nghe có tiếng chân người ngoài vườn. Tiếng chân rất

khẽ, khi gần khi xa. Chúng tôi bấu chặt tay nhau. Bé sẵn sàng đặt tay lên
miệng đứa bé nhỏ nhất mới sinh hơn tháng, để sẵn sàng bịt chặt lấy miệng
đứa bé lỡ nó la khóc.

Nhìn bàn tay to lớn của đứa em bịt hờ trên miệng đứa bé, lòng tôi bất

nhẫn đến đau xót. Chỉ một tiếng chân dừng lại trên miệng hầm, chỉ một lóe
đèn pin chiếu xuống và đứa bé chưa kịp ré lên thì bàn tay đã chặt cứng
miệng nó. Chỉ vài cái dẫy dụa rồi thôi. Ðêm nay có bao hầm sâu câm nín
tiếng khóc trẻ em? Ðã có bàn tay nào bóp mạnh miệng một đứa bé chưa?
Và những bộ mặt người lớn vừa xót thương mình vừa bất nhẫn trong một
không khí độc địa như sẵn sàng quật chết tươi người.

Nhưng rồi một đêm nữa cũng qua, chúng tôi ngạc nhiên thấy mình còn

sống giữa một xóm vắng hiu. Nhưng chúng tôi đã lầm, còn vài nhà có
người ở, họ là những ông già, bà già không chạy theo con cháu được, hoặc
một vài gia đình sợ quá ở lì.

Sáng hôm sau, tôi nghe nhiều tiếng động, nhiều khuôn mặt ló ra. Ðợi

tiếng súng thưa, một bà lão bò sang thăm chúng tôi rồi không dám về nữa.
Nhờ bà lão, tôi biết thêm trong xóm mấy hôm nay đầy quân giải phóng và
hiện giờ họ đang đào hầm đào hố ở chân núi.

Trong khi sát đó, đồn Trường Bia vẫn đầy lính Quốc gia và nơi ngọn núi

sau đồn đã nã đi những trái đại bác lên miền Long Thọ, Kim Long. Má tôi
kêu trời là dại quá mới về gần họ. Thái kéo tuột bà lão xuống hầm:

- Ðừng để họ biết mình về.

Nhưng bà lão cả quyết rằng ban ngày họ lên sau đồn hết, họ không biết

được. Bà dặn thêm: tuyệt đối không thắp đèn.

Buổi trưa, một gia đình trong xóm tìm về, căn nhà của họ đã sập, họ xin

đào hầm ngay trong nhà chú tôi. Bà lão ở mãi cho tới chiều, có đứa cháu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.