GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ - Trang 167

- Tui bị thương ở lầu Ðua ra, tưởng họ bắt được. May mà tui ngất đi họ

tưởng tui chết. Khi tui tỉnh dậy thì Bảo, bạn tui đã bị họ bắt đi rồi. Những
xác chết còn ngổn ngang nhưng nơi cửa có treo cờ giải phóng. Tui phải cố
gắng mãi mới bò ra khỏi những xác chết. Tui thấy bốn bề im lặng, bên quốc
gia cũng không có ai, mà cộng sản cũng không có ai. Tui lần mò xuống Phú
Cam. Nhà cửa bỏ trống, dân chúng chạy hết rồi, tui chỉ gặp toàn người
chết. Tui theo lối đường rầy mà về đây.

Tôi tưởng gặp người con trai này ở Từ Ðàm về, sẽ biết được tin tức gia

đình anh tôi ở trên đó, nhưng rồi cũng mù tịt.

Tôi khuyên:

- Giờ anh nên kiếm xóm nào còn người mà ở với họ. Chúng tôi sắp tản

cư nữa rồi.

- Chắc tui qua bên nhà thờ. Nghe nói bên nớ họ tỵ nạn đông lắm.

- Ý đừng qua, họ lục soát bắt hết rồi.

- Thôi tui cứ chạy đại. Nhưng tui phải ở trong thành phố, gia đình tui còn

mắc kẹt ở trên nớ. Hai đứa em gái tui nữa.

- Còn ôn Minh ra răng?" Má tôi hỏi.

- Dạ cháu không biết gì nữa.

Chúng tôi nhìn theo người con trai đi trở lui phía đường rầy. Cả đoạn

đường vắng tanh không có bóng cả một con vật. Anh đi tới đằng xa rồi mà
không quay lại. Tôi hốt hoảng khi nghe tiếng nổ gần mạn đó. Tôi kêu lên,
nhưng người con trai đã đi xuống một cái dốc ngắn và khuất sau những bụi
cây rậm rạp.

Má tôi thở dài:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.