GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ - Trang 173

Vợ Bé đặt gánh xuống, ngồi ôm đứa con nhỏ thở dốc:

- Thôi, sống rồi.

Nhưng Thái và Bé vẫn có vẻ e dè lắm. Một toán người dừng lại ở quán,

họ khiêng theo một người đàn bà bị thương, đạn phá tung cả nửa mảnh
ngực, chỉ còn thoi thóp thở. Mấy anh lính chạy tới, rồi một người Mỹ khác
chạy tới dỡ chiếc chăn đắp kín người đàn bà lắc đầu. Tuy nhiên người Mỹ
cũng vội vã đi trở ra, nói cho xe chở. Mấy người lính Mỹ khác lắc đầu, đưa
tay ra dấu tuyệt vọng. Chiếc xe bò chở hai người bị thương cũng đã tới nơi.
Một người đã chết, một người ngắc ngoải. Người đàn bà vật mình vật mẩy
khóc lóc. Bà ôm lấy xác chết, bà bò lê dưới đất:

- Ông ơi, con chết, cháu chết, tui còn mình ông, ông cũng bỏ tui ông đi.

Người đàn bà cùng đẩy xe bò với người kia cũng khóc:

- Ông ơi, ông khoan chết, ông chết răng cho đành ông ơi.

Bà ta mở chiếu, sờ tay vào đầu kẻ hấp hối, mở banh đôi mắt lờ đờ đã

khép kín, cứng lại:

- Đừng ông ơi, ông đừng bỏ tui.

Hai tiếng khóc, một của người tuyệt vọng, một của người còn bám lấy

chút hy vọng mong manh bật lên, người này cố gào lớn hơn người kia.
Cuối cùng, một trong hai người đàn bà chạy tới cầm tay một trong mấy
người lính đứng coi cùng mấy người Mỹ, lạy lục:

- Lạy anh, anh mần ơn chở chồng tôi xuống dưới Phú Bài.

- Không có xe. Xe mô mà chạy qua đồng dưới nó là họ bắn liền. Chịu.

- Cứu giùm chồng tôi ông ơi. ”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.