GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ - Trang 174

Bà ta lại nắm tay một người Mỹ. Người Mỹ lắc đầu. Thái cũng lăng

xăng:

- Hay có thuốc chi đem rịt vết thương cho họ may ra...

Người lính người Việt, như đã quen với không khí này lâu lắm:

- Ôi, công cốc. Không kịp mô mà làm...

- Thì kệ...

- Mà mần chi có thuốc. Thuốc tiên lúc ni cũng chịu...

Người đàn bà xô người Mỹ ra rồi chạy lại chiếc xe. Bà dở chiếc chiếu,

rồi trợn mắt, nghiến răng và ngã vật xuống:

- Thôi rồi...

Bà đập đầu xuống đất, bà đập tay xuống đất, bà ngẩng mặt lên trời:

- Trời cao, đất dày nì, chồng tui... trời cao đất dày nì...

Bà lăn lộn, rồi bà lại chồm dậy:

- Thôi đi, thôi đi đi mụ Tứ. Mình lên thành phố lại.

Người đàn bà nọ đang khóc lóc muốn ngất đi, nghe tiếng gọi, lau giòng

nước mắt:

- Đi lên phố hỉ?

- Đi lên trên nớ chết chung với nhà với cửa, với chồng với con luôn.

Sống mần chi nữa trời.

Mọi người đổ lại khuyên can. Nhưng không làm lay chuyển được lòng

hai người đàn bà đã tuyệt vọng đến cùng cực. Họ nhìn về phía súng nổ, lửa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.