GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ - Trang 224

Má tôi đã trở vào:

- Ông Bèo bán bún mà Việt cộng đó tụi mi ơi.

- Con nghe giọng nói con cũng đoán ra.

- May mà nhà mình không thù oán chi với hắn.

- Không thù oán mà hắn còn nợ mình nữa chớ má," Hường nói, "Hôm

mụ vợ đẻ, hắn có tới vay mạ mấy trăm. Hôm trước Tết mạ biểu con đi đòi,
may con quên chớ không chừ sinh ra thù oán rồi.

Vừa lúc đó chúng tôi nghe nhà bên cạnh có tiếng đàn bà kêu khóc. Má

tôi ra dấu chúng tôi yên lặng rồi lắng tai nghe

- Bên nhà ông Bình.

- Giọng bà Bình la đó chớ ai vô nữa.

Hường cầm chặt tay tôi:

- Hình như họ bắt người.

Tiếng la khóc nhà bên mỗi lúc một lớn:

- Lạy các ông, chồng tui vô tội, con tui đi học mà.

Giọng đàn ông thản nhiên:

- Không can gì đâu mẹ. Mời bác với anh đi họp rồi về mà... Ði họp rồi

về, mẹ cứ an tâm. Chúng con tới đây là để giải phóng Huế, chúng con nhờ
sự giúp đỡ của nhân dân thành phố Huế mà.

Tiếng kêu khóc yếu dần. Một lát sau có tiếng đập cửa. Hường mở cửa

thấy Tịnh đi vào, mặt mày tái mét:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.