GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ - Trang 226

Tôi an ủi:

- Chắc không can chi mô, bác già rồi. Họ bắt đi rồi cũng thả về chớ can

chi mà lo.

- Dạ.

- Dưới xóm nghe nói có nhà trúng bom rồi phải không?

- Hình như rứa. Hồi nãy bên nhà em, ông Bèo hăm dọa là nhà nào dung

túng Mỹ ngụy dễ bị bom nhứt, vì họ nghi là Việt cộng chiếm những nhà đó.

- Nói như c. vậy mà cũng nói.

Má tôi lầm bầm. Ðêm đó, tiếng đại bác chưa tới khu tôi ở, nhưng thỉnh

thoảng cũng có vài trái rơi lạc, trúng vào một vài khu vườn, làm bay ngói,
rung nhà. Ngoài đường, lính Việt cộng đã bớt đi lại. Họ rút vào những hầm
trú ẩn kiên cố. Nếu có gác đường thì họ cũng đào những hố cá nhân.

Từ hôm đó, em gái tôi vẫn thường bị mời đi họp, học rồi được thả về.

Lần nào tôi cũng hỏi thăm về Ðắc. Bữa nó nói có trông thấy, bữa nó nói
không. Nhưng bỗng một hôm, tôi nghe được giọng nói của Ðắc.

Hôm đó, trong lúc cả nhà đang ăn cơm dưới hầm thì có tiếng gõ cửa. Má

tôi lật đật bảo chúng tôi nằm sát vào tận cùng hầm cát, rồi leo lên mở cửa.
Hình như chỉ có một người và má tôi chào hỏi, giọng hơi vui mừng:

- Ủa, cậu đó hả? Cậu về khi mô?

Tôi hồi hộp chờ đợi giọng trả lời:

- Dạ, cháu về cùng với anh em ở khu vực nội thành ni mà.

Tôi không nghe má tôi hỏi gì nữa. Im lặng một lát, giọng trẻ lại hỏi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.