GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ - Trang 257

- Tôi cam đoan với chị là gia đình trong nớ yên ổn hết. Ngày bữa qua

trong nớ gọi ra, bắt đi tìm chị mà. Mà mần răng chị xuống dưới ni được.

- Tui đi bộ.

- Chừ chị ở luôn dưới ni để tui tìm cách cho chị vô Sài Gòn.”

Tôi nhớ Thái đang đứng đợi tôi ngoài đường. Còn má tôi, em tôi, anh chị

và các cháu tôi nữa. Không, tôi phải ở lại, tôi không thể bỏ đi một mình lúc
này được. Mà chắc gì ở lại đây tôi đã yên ổn tìm được phương tiện đi. Ban
đêm, ở những đồn, những sở vẫn là những mục tiêu, những miếng mồi
ngon của họ, ở đây cũng nguy hiểm lắm. Tôi nói:

- Mai tôi trở lại. Bây giờ tôi phải lên An Cựu.

Chần chờ một lát để nghe chuyện Sài Gòn, tôi trở ra, mang theo một lít

xăng để khi tới Thủy Dương mượn xe gắn máy mà về Huế cho sớm. Thái
vẫn đứng chờ tôi ở một cái quán nhỏ xế cửa sở. Hai chị em lại đi bộ đến
Thủy Dương.

May dọc đường không có chuyện gì xảy ra. Tới Thủy Dương, hai chị em

tôi vào cậu Giáo. Mợ Giáo đã để sẵn cho chúng tôi một ít rau váng, khoai
lang và ít thịt heo. Đổ xăng vào xe, chúng tôi chở thức ăn về An Cựu.

Tôi kể chuyện về Thanh Lam cho cả nhà nghe. Khi biết tin mấy đứa

cháu ngoại không hề hấn gì, má tôi mừng đến phát khóc. Nhưng bà vừa
mừng cho cháu ngoại đến phát khóc thì sau đó lại khổ sở lo lắng khóc cho
đám cháu nội còn kẹt trên Từ Đàm.

Buổi xế chiều hôm đó, bỗng ở căn nhà bỏ không bên kia đường có hai

người đàn ông lạ mặt tới ở. Trông họ xanh xao ốm yếu lắm. Họ lần mò
sang nhà chúng tôi và xin ở tạm. Má tôi vừa trông thấy họ đi vào ngõ đã
kéo Thái dấu tuốt vào trong góc hầm. Hai người đàn ông vừa nói chuyện
vừa nhìn quanh nhà bằng con mắt láo liên. Họ cố sửa giọng nói, tôi không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.