GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ - Trang 255

gánh xà lát đang bị thương nặng bên cạnh gánh rau của bà rơi vương vãi.
Chúng tôi dừng lại xem xét vết thương của bà và chưa biết làm thế nào thì
may quá, một chiếc xe Lam từ dưới Phù Lương đi lên. Người tài xế thấy
đám đông nhảy xuống hỏi:

- Mới đụng độ khúc ni phải khôn?

- Vừa mới tức thì nì. Xe Mỹ ngang qua là họ bắn.

- Xe chạy qua được hết rồi há? Bà ni bị thương răng đây?

- Nặng lắm. Bác làm phước chở bà ta xuống Phú Bài, nằm nhà thương

Mỹ may ra sống được.

- Thì tui cũng đoán rứa, tui đang núp dưới nớ, nghe trên ni yên tiếng

súng mới lái xe lên coi bà con có ai bị chi không. Trời, tình cảnh ni mình
không thương mình thì ai thương.

Bác tài cùng vài người khác khiêng người đàn bà bị thương lên xe. Bác

nói:

- Coi ai đi được thì cứ quá giang tui chở. Không lấy tiền nong chi mô.

Ngồi chật chật một chút.

Thái nói:

- Cho chúng tôi tới đằng nớ. Nơi Thanh Lam đó.

- Lên đi.

Chiếc xe chạy băng băng. Tôi nhìn lui lại chỗ vừa giao chiến, không còn

dấu vết gì, ngoài gánh rau xà lát rơi vung vãi. Những đồng ruộng vẫn loang
loáng nước và những chòm cây xa vẫn im lìm ôm kín niềm bí mật. Người
tài xế kể chuyện oang oang, tiếng ông lẫn trong tiếng máy xe nổ nghe khi
được khi mất. Đại để ông cho biết là từ hôm xảy ra đánh nhau, ông đã chở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.