GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ - Trang 260

Nhà bên cạnh có một ông già ở lại giữ nhà, con cháu đã đi chạy loạn hết.

Ông già quá, chắc đến trên tám chục, không đi được nữa. Ông chả đào hầm
hố, cứ ngủ trên tấm phản gỗ nhưng chưa hề hấn gì. Thái và tôi vào căn nhà
của ông cụ coi mảnh đạn văng qua phá nát một vách tường phía mặt. Ông
cụ hấp hem nhìn chúng tôi:

- Răng về rồi hí? Khôn chạy ở đây trúng đạn hết răng?

Tôi hỏi:

- Thưa ôn, trong nhà đi mô hết rồi?

- Xuống âm phủ rồi chớ đi mô. Tổ cha nó, nói đừng có chạy, cả nhà chạy

hết, nghe chết mô ở gần trường Kiểu mẫu hết rồi. Tui còn một mình, già mà
không chết, con cháu chết hết ở với ai.

Ông đưa mắt nhìn lên bàn thờ, bình hoa vạn thọ đã héo tàn, mấy bát

nhang bỏ không và chén nước trà đâu từ tối mồng một đã gần cạn đọng một
lớp bụi dầy trên màu vàng đặc quánh đã sắp hóa đỏ. Ông già ngồi trên phản
gỗ, cứ đưa tay dụi mắt hoài, tôi không biết ông bị bụi vào mắt hay đang
khóc. Ông ngồi quay lưng ra phía chúng tôi lầm bầm hoài gì đó. Căn nhà
điêu tàn hoang vắng rợn người. Ông già như một bóng người chết khô chết
héo. Trên bàn thờ, bức ảnh một cụ già móm mém cười, hai mắt đã mất hết
màu thiếc ảnh, trắng dã như mắt ma... Thái và tôi không ai bảo ai, đều thụt
lùi đi ra cửa.

Đám đông vẫn còn bu đầy trong ngoài căn nhà bị trúng đại bác. Thì ra

xóm này dân chúng đã trở về khá đông, nhưng chả ai dám chường mặt ra
ngoài, họ đào hầm và sống lẩn lút bên trong. Thái nói là có những gia đình
ở chỗ khác tản cư tới đây, rồi ở luôn không đi nữa.

Đám đông đang bàn tán bỗng chạy ào ra đường. Một đám đông khác

đang tụ tập đầu hẻm. Thái kéo tôi chạy ra. Đám đông này đang bu quanh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.