GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ - Trang 276

Hà đưa tay sờ vào tường hầm, nói:

- Hầm như ri dễ sợ lắm. Làm lại hầm đi. Ở đây yên rồi nhưng sợ đại bác

câu lạc trúng thì chết hết.

Má tôi nhớ lại mấy trái đại bác hồi tảng sáng làm sập nhà, chết người, bà

thở dài:

- Lấy chi ra mà làm hầm.

Hà nói:

- Mai con lên trên nớ, con mua bao cát về cho. Trên nớ bán thiếu chi.

Thái cũng chen vô:

- Trên bác con còn một ít, để mai con lên trên, con hỏi anh Bé.

Chúng tôi lại bàn việc đào hầm. Hà nói không nên làm hầm trong nhà,

nguy hiểm lắm. Nhỡ nhà sập, hầm không sập cũng không thể có lối ra, dám
bị chết nghẹt lắm. Cuối cùng, chúng tôi bàn mai sẽ đào hầm ở ngoài sân.
Má tôi nói: Thôi chị em bây ngủ đi. Hà ôm lấy tôi, tôi cũng vòng tay ôm
lấy nó. Thật là may mắn, trong khi bao nhiêu người chết, bao nhiêu gia
đình tan nát, chị em tôi còn được nằm cạnh bên nhau. Mải nói chuyện,
chúng tôi quên cả tiếng súng vẫn ỳ ầm khi gần khi xa. Một lúc sau, Thái
nói:

- Bắn dữ quá chị.

Hà góp:

- Dữ chi mà dữ. Trên đó cứ nổ ình ình bốn phía, lúc nào cũng như sắp nổ

trên đầu mình.

- Rứa Việt cộng có chết không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.