GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ - Trang 28

chi mô!

Bây giờ thì thấy chưa can chi. Nhưng khi can chi thì... Nhưng trong lúc

hoảng sợ, còn nghe tiếng người trấn an, cũng đỡ nhiều lắm. Mà xuống sàn,
chắc tôi cũng không chịu đựng với hơi người, tiếng rên rỉ kêu la của người
bị thương chưa được băng bó. Cứ nghe tiếng nổ là má tôi chồm dậy:

- Xuống đất. Xuống đất hết đi bây.

Thấy kêu hoài mà không nghe con cháu trả lời, má tôi càu nhàu rồi cũng

chịu phép. Tôi nằm thẳng, mắt mở lớn nhìn lên trần nhà mà mái đã bị vạt
nhiều góc, thỉnh thoảng thấy những ánh sáng xanh lè xẹt qua rồi tiếp theo
tiếng nổ long trời lở đất. Qua khung kính đủ màu trên vòm nhà thờ, có
những ánh sáng lù mù mà tôi đoán là của hỏa châu, vì đó là thứ ánh sáng
chỉ chập chờn, chập chờn rồi tắt ngúm, điểm vào những tia lửa xẹt và
những tiếng nổ lớn gầm thét.

Tôi cố nằm thật im, cố ôn lại những phút kinh hoàng đầu tiên của thành

phố Huế và cũng để quen dần với biến cố khủng khiếp đang kéo dài. Mới
chưa qua một ngày mà thời gian dài như cả tháng, cả năm. Ðã có lúc, hy
vọng có bừng lên. Ðó là lúc ngồi ở bệ đá, tôi nghe lời bàn tán của các người
chạy loạn:

- Chắc một hai bữa rồi về. Mấy người lính giải phóng nói họ chỉ ở chơi

ăn Tết với đồng bào bảy ngày rồi họ đi.

Mới ngày thứ nhất đã bao nhiêu người chết, máu đổ. Chúng tôi chỉ mới

chịu được có một ngày. Còn những ngày tới...

Tôi đang nghĩ mông lung để dằn nén cơn sợ hãi thì bỗng bàn chân tôi bị

ai nắm lấy, kéo một cái. Tôi rụt chân lại, không dám la, chỉ ú ớ rồi ngồi rột
dậy. Thái nghe tiếng động, bên ghế kia cũng bật ngồi dậy theo.

- Chi rứa chị. Chi rứa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.