GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ - Trang 325

Tôi à nhỏ, tiếng à vẫn bị động cơ nuốt mất. Chiếc trực thăng thứ hai cũng

đã hạ xuống, chỗ trực thăng đậu là một bãi cỏ bên con đường đất đắp cẩn
thận. Gió từ hai cánh quạt quạt rạp cả cỏ cây. Tiếng gọi nhau, tiếng hỏi
nhau ngã nghiêng, bay mất hút. Đoàn người giữ áo, giữ khan, cúi rạp mình
tránh gió đi lên bờ đường.

Trời tạnh rào hẳn nhưng buổi xế chiều, mây rất thấp và âm u. Chắc Đà-

Nẵng cũng mưa phùn như Huế. Tôi đứng trên đường cái chờ đợi Quế dẫn
hai đứa nhỏ và bà mẹ già lên. Lúc này tiếng người gọi nhau nghe đã rõ. Họ
vội vã họp đoàn đi nhanh về phía trước.

Hình như có ai níu nhẹ vạt áo tôi. Tôi quay lại. Cậu bé. Cậu bé có đôi

mắt to, chớp mở cho tôi nhìn thấy bao hình ảnh của Huế đổ nát đang đứng
bên cạnh. Tôi dịu dàng hỏi :

- Gì đó em ?

Cậu bé lặng lẽ đưa trả tôi chiếc áo khoác đã xếp lại cẩn thận. Đôi mắt

cậu vẫn mở to nhìn tôi và miệng lí nhí nói lời cám ơn. Tôi hỏi tiếp :

- Bây giờ em về đâu ?

Cậu bé lắc đầu. Đôi mắt nhìn xuống hai bàn chân nhỏ bé. Rồi bỗng đi

thật nhanh. Dáng cậu bé côi cút bơ vơ, tội nghiệp, đang đi lẫn vào đám
đông, vội vã qua một chuyến phà, sang một con sông, vào một thành phố
khác.

Em nhỏ, em nhỏ Huế, em nhỏ Việt Nam. Cầu chúc em may mắn.

NHÃ CA

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.