GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ - Trang 57

Buổi tối hôm trước tôi chỉ ăn có một lát cơm vắt nhỏ nên sáng hôm sau,

bụng đã đói cồn cào. Bé và Thái đi lĩnh gạo. Vợ Bé và Thu lo đi nấu cơm.
Phải nấu cho sớm, chớ ai biết lúc nào bom đạn tới. Thái còn đùa được:

- Mấy bà nấu cơm, nếu có đánh nhau chạy cũng mang theo nồi cơm mà

chạy nghe.

Cố mà đùa để kiếm vui, nhưng ai mà cười nổi. Nấu được một nồi cơm

cũng không phải dễ. Có gạo nhưng kiếm củi ở đâu. Có mấy ngày mà củi
trong nhà thờ hết sạch. Người ta bẻ cả cành khô, vơ cả lá rụng, bẻ cả thân
cây còn tươi, nhưng với chừng đó người, mọi thứ trong nhà thờ không cung
cấp nổi. Thái tính đi ra ngoài xóm kiếm củi thì tiếng súng bên kia sông bắt
đầu nổ lớn. Mọi người vội bỏ của chạy lấy người vào trốn bên trong nhà
thờ. Chờ ngớt bớt tiếng súng, Thái liều lĩnh đi ra xóm kiếm được mớ củi.
Vợ Bé và Thu lại dè dặt ra ngoài nấu cơm. Ðạn lúc này đã bắn vào phía nhà
thờ. Má tôi lo lắng:

- Ra kêu mấy đứa vô. Còn nấu nướng chi nữa.

Rồi nồi cơm cũng chín. Vợ Bé như đã phải chạy một mạch với nồi cơm

vào bên trong, thở hổn hển:

- Dễ sợ quá. Từ bếp chạy vô đây mà đạn nó rượt sau lưng nè.

Nó nhỏ giọng:

- Bác. Con nghe nói bên An Cựu nhà con, nhà Bác họ tràn vô chiếm ở

hết rồi. Mà bác ơi, nghe nói Việt cộng cũng ở đầy xung quanh chỗ ni rồi.

- Trời ơi là trời!

Tôi biết má tôi đang lo lắng về nhà cửa. Bàn thờ ba tôi vừa bày xong

những ngày cuối năm còn mới toanh, nằm lạnh lẽo không nhang không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.