GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ - Trang 67

Bầu trời âm u bên ngoài sáng rực. Từng lằn chớp lóe lên. Mỗi lằn chớp

chiếu cho tôi một hình ảnh. Mấy đứa con tôi. Tôi chắc không trở về để thấy
chúng nó nữa. Chồng con tôi đã mua vé sẵn, ngày mùng hai Tết sẽ về Huế.
Ngày mùng Hai qua rồi, bây giờ là mùng mấy? Tôi còn lòng dạ nào mà tính
toán tháng với ngày. Ở Sài gòn có như ở đây không? Chồng tôi. Các con
tôi. Trời đất ơi! Tôi không gặp được nữa!

Nhưng lúc này là phút tận cùng rồi. Phút giữa sống và chết là một lằn chỉ

nhỏ. Sự sợ hãi cũng đông cứng rồi. Tôi bình tĩnh lạ lùng. Tôi bịt tai mà vẫn
nghe tiếng đạn rít. Lúc dồn dập phía này. Lúc thưa thớt phía kia. Lúc sao
dồn hết vào mặt tiền. Lúc chạy vòng phía sau. Nhưng tòa nhà đã như cái
răng sắp rụng, đong đưa, lung lay và chờ giờ bứt ra...

- Không xong rồi. Cõng ngài. Cõng ngài mau lên...

- Chạy... theo”.

Thu la lên. Nhưng Thái dìm đầu Thu xuống.

- Muốn bay luôn cái đầu há.

- Phò ngài chạy mau. Phía này. Không, phía này...

- Trời ơi. Ðạp lên đầu tui.

- Cha mạ ơi, trúng chỗ bị thương của tui. Ui chao, ui chao...

Tôi hé mắt. Bóng người chạy thấp thoáng trong bụi mù. Một bà già mặc

áo gấm đeo trên lưng một người mà tôi không nhận ra đàn ông hay đàn bà.
Nhưng cái người cõng ngài mạnh lắm, xô, đẩy, đạp, gạt... và biến mất rất
nhanh. Cùng lúc đó, Thái cũng băng người nhảy vọt ra phía cửa sổ. Em
Thái cũng bỏ chúng tôi?

- Cầm cái cơi trầu của ngài...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.