GIẢI KHĂN SÔ CHO HUẾ - Trang 66

- Ai có số phần đó con ơi. Phần mình còn chưa biết tới đây ra răng nữa

là... Ăn đi một miếng. Thái, con cũng ăn luôn. Mấy đứa nữa, ăn luôn. Chớ
lỡ ra lại chạy....

- Con thấy ở đây yên. Lại gần sông, bên kia nghe nói Mỹ lính mình đã

tới...

- Thôi, ăn đi. Hơi đâu mà đoán.

Má tôi nói vậy mà đúng. Chỉ mươi phút sau thôi, tiếng súng tiến lại gần

và bao vây quanh khu cung An Ðịnh. Thái đẩy mọi người nằm xuống.
Chúng tôi nằm sát vào nhau, như thân này có thể chắn đạn cho thân kia.
Không ai dám ngóc đầu lên, vì một người mới nhỏm dậy kéo đứa con, ông
ta bị ngay một viên đạn xẹt vào, bứt luôn một lỗ tai. Cũng may nó tránh
xuyên qua cái đầu. Chết hụt.

Chúng tôi lại rơi ngay vào trung tâm của trận đánh rồi. Lần này, cái chết

như đã đến nhặt từng người. Súng lớn, súng nhỏ, từ bốn phía lấy cung An
Ðịnh làm điểm nhắm. Ầm. Ầm. Hai tiếng nổ làm chúng tôi bay dội tứ tung.
Cái bể chứa nước vỡ. Nước tràn ướt cả phòng. Phía trước đã trống rỗng.

- Chạy”.

Nhiều tiếng hô. Nhưng nhiều người không chạy được, nằm đó. Họ đã

chết. Chúng tôi theo Thái từ phòng dưới chạy lên phòng trên. Nhưng cánh
cửa ngăn phòng đã đóng lại. Day. Ðấm. Ðạp. Cánh cửa cũng tung ra. Tiếng
đạn bên ngoài càng dồn dập hơn, làm cho con người ta thu nhỏ lại và chừng
đó người thêm vào cũng đủ chỗ để trốn nấp.

Không còn đâu an toàn nữa. Lại ầm, ầm. Căn nhà rung lên, giựt loạn.

Ầm. Ầm. Một nửa mái nhà đổ xuống. Rào rào. Ðá gạch. Tiếng kêu. Tiếng
khóc. Thái cố đẩy chúng tôi vào tuốt phía dưới một bộ trường kỷ. Cát bụi
làm chúng tôi không mở mắt ra được. Nhưng tôi biết má tôi vẫn nắm chặt
tay tôi. Giọng má tôi bên tai: “Con ơi. Con. Con còn đó không con.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.