GIẢI NGẢI KÝ - Trang 163

Có người sau lưng tôi.

Lúc cúi người, tôi vô tình nhìn qua hai chân mình, có người đang đứng

đó. Cách tôi tầm ba bước chân. Tôi lập tức đứng im, tới liếc mắt cũng
không dám, bình tĩnh, bình tĩnh, không có ai trong phòng, cửa vẫn khóa, tôi
chắc chắn không nghe thấy tiếng cửa mở. Đừng như vậy, tốt nhất là có trộm
vào phòng, bây giờ đang là 3h chiều, tôi luôn tin tưởng đây là thời điểm an
toàn nhất của mình.

Thịch.

Giờ phải làm sao, đứng im như thế này cũng không được. Mà qua một

lúc rồi, tôi chưa thấy có gì xảy ra, có khi nào tôi nhìn nhầm không, nhìn
nhầm, vậy phải nhìn lại, bình tĩnh nào. Tôi nghĩ nếu như là trộm, hay là cái
gì đi nữa, tôi cũng không muốn ngay lập tức mặt chạm mặt với nó. Vậy
được rồi, tôi cúi xuống giả vờ nhặt quần áo, rồi tiện thể nhìn lại xem, như
vậy chắc an toàn hơn.

Thịch.

Từ từ thôi, tôi lại cúi xuống nhặt quần áo, lấy hết can đảm liếc qua hai

chân mình. Mẹ kiếp, đúng là có người thật, còn đứng rất hiên ngang sau
lưng tôi nữa, nó đứng như đây là nhà nó vậy. Bàn chân để trần, trắng bợt,
móng chân cáu bẩn, tôi có thể thấy hai bắp chân khẳng khiu của nó, đây là
cái dạng gì, sao hai tay nó lại dài ngang bắp chân thế kia.

Thịch.

Khoan khoan, nó vừa bước lên một bước, nó có biết tôi đang nhìn nó

không, mà hình như nó không mặc quần áo. Tim tôi đập thùng thùng trong
lồng ngực, không đúng, thứ chất lỏng màu đỏ kia từ đâu ra vậy, sao lại chảy
xuống giữa hai chân nó. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, nó vừa bước thêm
một bước, giờ nó chỉ cách tôi một bước chân thôi, tôi thấy cái thứ màu đỏ
đỏ kia giống máu quá, còn chảy xối xả như máy bơm vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.