GIẢI NGẢI KÝ - Trang 164

Quác!

Một cái mặt trẻ con đỏ hỏn vồ về phía tôi. Đang lúc tôi tập trung nhìn

vào bước chân của người kia, nó lao từ trên xuống và nhằm thẳng vào mặt
tôi. Trong một tích tắc, tôi chỉ thấy hai hốc mắt cùng cái miệng há rộng đen
ngòm xuất hiện, toàn bộ gương mặt đứa trẻ đó bị phủ bởi một lớp màng
nhầy nhầy và máu. Đột ngột đến mức tôi không kịp bỏ chạy, chỉ lập tức
ngoảnh mặt đi chỗ khác và đâm dúi vào trong tủ quần áo. Tôi tưởng nó đã
tóm trúng mặt tôi rồi, vội vàng lấy một cái áo chùi khắp mặt mũi, sơ hở, tôi
đang chĩa lưng về phía kẻ thù, phải quay lại ngay!

Khi tôi lật người lại, đằng sau hoàn toàn trống không. Sàn nhà cũng

sạch sẽ, dường như vừa rồi chẳng có ai vấy bẩn nó, trong phòng cũng chỉ
có một mình tôi. Tiếng thở của tôi tràn ngập không gian. Im lặng. Tôi nhìn
xuống chiếc áo đang cầm trong tay, áo không dính chút máu nào. Mẹ kiếp,
thế tôi vừa nhìn thấy cái gì? Tôi lập tức vứt cái áo xuống, giờ thì tôi chẳng
tin được điều gì nữa, không nơi nào là an toàn, không lúc nào an toàn. Nó
muốn ép tôi phát điên, tới khi không chịu đựng được thì tôi sẽ tự sát.

"Chưa tới lúc đó đâu".

Tôi gằn từng tiếng, lập tức bước ra khỏi phòng, đóng chặt cửa lại.

Hai tiếng sau.

- Mày làm gì mà ngồi ngoài này, sao không vào trong phòng đi?

Tôi ngước mắt lên nhìn, là Cường, mới hơn 5h mà thằng này đã về rồi

sao.

- Hôm nay về sớm thế, công ty có việc gì à?

- Ừ, hôm nay quản lý họp giao ban, cho anh em nghỉ sớm. Mày mới đi

từ ngoài về à? - Vừa nói thằng Cường vừa mở cửa, xoáy thử thấy cửa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.