GIẢI NGẢI KÝ - Trang 189

Vậy là sao? Tôi ngây người nhìn theo từng cử động mà hình nhân làm

ra. Nó vẫn nhìn tôi, nhưng khoảng cách dần thu hẹp lại, dường như nó đang
di chuyển, nhưng tôi không thể nhìn đi đâu khác, ngoài hai hốc mắt đen
ngòm kia. Đầu tiên là cách một cái bàn, sau đó là nửa cái bàn, rồi cách một
cánh tay.

Vừa di chuyển, hình nhân vừa nâng một bên tay lên, cử động chậm

chạp và giật cục như con rối, tôi dán mắt vào cánh tay đó, giờ thì lại có một
giọng nói vang lên trong đầu tôi:

"Nắm lấy, nắm lấy đi"

Tôi phải nắm lấy, bàn tay giấy đang dần vươn tới gần tôi, kéo theo

khoảng cách càng được thu hẹp. Phải vươn tay ra, tôi muốn chạm vào nó,
giữ chặt nó, đây giống như một khát khao thầm kín vẫn tồn tại trong lòng
tôi bây lâu nay.

Bỗng có một tiếng động cực lớn vang lên, lý trí tôi dao động, bàn tay

giấy kia lập tức lùi xa khỏi tầm mắt tôi. Không được, tôi muốn nắm lấy nó!
Ngay lập tức cơ thể tôi lao theo cánh tay giấy kia, bằng một sức lực phi
thường, tôi vươn tay chộp lấy nó. Nhưng chỉ một khắc thôi, bàn tay ấy vuột
mất, và trước mắt tôi chợt hiện lên một đống lửa cháy rừng rực.

Chuyện gì đang diễn ra, không được làm thế, tôi chưa chạm được vào

bàn tay ấy, là kẻ nào vừa châm lửa, mẹ kiếp. Tôi như phát điên lên, xung
quanh tôi bỗng bó chặt lại, cảm giác toàn thân bị kéo giữ kịch liệt, không
thể vùng ra cũng không thể xoay chuyển. Hai tai ù đi, có tiếng ồn rất lớn
liên tục dội vào tai tôi, vừa giống tiếng gào thét, vừa giống tiếng khóc bi ai.

"Cứu..."

"Cứu tôi..."

"Xin hãy cứu tôi..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.