GIẢI NGẢI KÝ - Trang 192

- Sao tao lại ở đây, thầy bùa và con hình nhân đâu rồi?

Vừa nhắc tới thầy bùa, mặt thằng Cường sầm lại, giống như tôi vừa

nhắc tên kẻ thù của cậu ta. Phải khó khăn lắm hai người kia mới đỡ được
tôi ngồi dậy, đặt vào trong tay tôi cốc nước, rồi lại im lặng không ai nói gì.
Tôi từ tốn nhấp một ngụm, nước chưa bao giờ ngon như vậy, uống tới đâu
tỉnh tới đó, nhưng phải rất lâu tôi mới nuốt hết được cốc nước ấy.

- Mày không chết là may rồi, bọn tao còn tưởng mày chỉ là cái xác

không hồn, gọi thế nào cũng không dậy, người còn lạnh ngắt nữa - Duy nói.

Tôi ngạc nhiên không hiểu, đưa mắt ra hiệu cho thằng Cường, ý hỏi

thằng kia nó vừa nói cái gì vậy. Cường đáp:

- Chuyện của mày coi như xong rồi.

- Là sao?

- Lúc ở nhà lão thầy bùa ấy, ban đầu mày chịu ngồi im, nhưng chỉ

được một lát thì bỗng nhiên mày quay ra nhìn con hình nhân, tao với thằng
Cường toát hết mồ hôi ra vì giữ mày lại, mày như phát điên lên vậy, mà con
hình nhân cũng kinh, tự nhiên quay ngoắt đầu ra nhìn mày, xong lừ lừ đi
tới, chính mắt tao còn thấy nó đưa tay lên, mày cũng đưa tay lên... - Duy
lập tức nói.

- Mày kể hẳn hoi xem nào, tao nghe mà chẳng hiểu cái gì, tao nhớ là

lúc đấy tao vẫn đang ngồi im, tự dưng lại ngủ quên mất rồi mở mắt ra đã ở
nhà?

Sau đó tôi mới biết chuyện mà tôi không nhớ, nó còn khủng khiếp hơn

tôi tưởng nhiều.

Duy kể từ lúc tôi ngồi trên ghế, khi đó tôi vẫn còn là chính mình,

nhưng đến thời điểm cánh cửa mở ra, họ bắt đầu thấy những biểu hiện bất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.