GIẢI NGẢI KÝ - Trang 210

Tôi cuốn hết chân tay, con đường bỗng trở lên khó đi gấp bội, ngoành

ngõ nào, rẽ đường nào, tôi vừa đi vừa thở dốc, tốt nhất là đừng lạc. Bình
tĩnh, có gì cũng phải giữ cho mình một cái đầu lạnh, mà tôi vừa rẽ vào ngõ
nào thế này.

Cuối cùng thì cũng ra khỏi thị trấn, điện thoại tôi đã tắt và để trong túi

quần, giờ tôi chỉ nghĩ tới việc làm sao để về tới phòng thật nhanh. Thời
điểm này tôi mới hiểu cảm giác nóng ruột thực sự là như thế nào, ví như có
một đống lửa chảy từ chân lên bụng, và sắp tới nếu tôi không về kịp, chắc
chắn lửa sẽ cháy tới tận đầu tôi, não tôi sẽ nổ tung mất. Mồ hôi túa ra từ
khắp các lỗ chân lông, khiến mỗi cơn gió thổi qua đem cảm giác nửa nóng
nửa lạnh lại lan truyền toàn thân tôi.

Đang lúc tập trung, chân tôi bỗng rung lên, là chiếc điện thoại di động

đang kêu, tôi dừng lại xem ai gọi, "Cường".

- Vừa xảy ra chuyện gì vậy? - Tôi hét vào điện thoại.

- Mày về nhanh đi, thằng Mạnh không xong rồi.

Đầu dây bên kia là tiếng thằng Cường nhẹ bẫng, giống như bao nhiêu

gánh nặng đều đã được buông xuống. Càng giống hơn là cậu ta đang kìm
nén lại tất cả những cảm xúc dữ dội nhất, đẩy cho bản thân rơi vào trạng
thái vô thức, vô thức trước nỗi đau, vô thức trước mọi sự tổn thương. Cảm
xúc tột cùng mà tôi cảm nhận được, đó là chết lặng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.