GIẢI NGẢI KÝ - Trang 325

- Vâng - Chị y tá đáp.

- Khi nào cậu ta tỉnh dậy, nếu có hỏi về tôi, phiền chị đừng nói gì cả,

cứ trả lời rằng không biết không gặp người đó - Cường nói với vẻ thành
khẩn.

- Anh mắc nợ gì người này sao? - Chị y tá nhìn Cường, ra vẻ khó hiểu.

- Không, chỉ là từ bây giờ tôi không còn liên quan tới cậu ta nữa. Cậu

ta cũng không cần biết tôi còn sống, như vậy sẽ tốt hơn - Nói tới đây,
Cường mỉm cười với chị y tá - Trăm sự nhờ chị.

Bất ngờ gặp phải nụ cười chân tình của Cường, chị y tá gật đầu, trong

lòng có chút ấm áp kỳ lạ:

- Được, tôi sẽ không nói gì về anh đâu.

Kết thúc cuộc trò chuyện bằng một lời cảm ơn, Cường rời khỏi phòng

cấp cứu, việc cuối cùng cần làm cậu cũng đã hoàn thành rồi, bây giờ nên
nhanh chóng rời khỏi đây. Bước đến hành lang, Cường bắt gặp bố mẹ Minh
đang vội vã đi tới, họ không nhận ra cậu, chuyện xảy ra với Minh có thể là
cú sốc rất lớn với họ. Nhìn họ chạy vào phòng cấp cứu, Cường lặng lẽ quay
đi, không gặp lại, chắc chắn sẽ không gặp lại nữa.

Trở về phòng, Cường thu dọn đồ đạc, người duy nhất vẫn có thể tới để

mang đồ đi, chỉ có mình cậu. Trong các ngăn tủ, vẫn còn quần áo của Minh
và Mạnh, ba lô của Duy cũng ở đây, cảm giác mọi người chưa ai rời đi,
Cường bỗng ngồi lặng giữa phòng. Giống như cậu muốn đợi ai đó tới, để
nói lời tạm biệt, rời đi lúc này, bỗng thấy quá vội vàng.

Nhưng dù có chờ bao lâu, cũng không thể gặp được ai nữa, cứ như

vậy, Cường đưa mắt nhìn ra ngoài cửa. Những kỷ niệm ở đây, còn nhiều
hơn là 11 năm sống trong Thiền viện, vì đây là nơi đầu tiên cậu được sống
lại tuổi thơ, với gia đình. Họ không phải anh em thân thích của cậu, nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.