Thực tế cho thấy, ngoài việc bản thân bài toán cần giải có một mức khó
nhất định nào đó, người giải, trong nhiều trường hợp, còn có thể nâng
mức khó của nó lên và do vậy nâng mức sáng tạo của chính mình. Ví
dụ, bài toán chuyển thư đã được giải ở nhiều mức: chuyển thư bằng
cách đi bộ, đi xe đạp, ôtô, máy bay, đánh fax, gởi thư điện tử. Do vậy,
ngay cả đối với những bài toán đã có lời giải rồi, bạn vẫn có thể đặt lại
bài toán đó và tiến hành giải nó ở mức sáng tạo cao hơn.
Các mức khó khác nhau của bài toán đòi hỏi các nhà sáng tạo học
nghiên cứu và phát triển các công cụ khác nhau cho phù hợp, tương tự
như các công cụ săn phải phù hợp với các đối tượng săn.
4.2.7. Sáng tạo mức cao: Cuộc chạy tiếp sức của phương pháp thử và
sai, và sự cần thiết sáng chế ra PPLSTVĐM
Quá trình sáng tạo của con người bị che phủ bởi tấm màn chưa được vén
lên đầy đủ. Với những gì biết được, người ta đã đưa ra nhiều quan niệm
khác nhau về việc làm sao có được sáng tạo nói chung, đặc biệt, các sáng tạo
mức cao nói riêng. Người này cho là sáng tạo do bẩm sinh, người khác – do
kiên trì tìm kiếm, người khác nữa – may mắn tình cờ… Mỗi người đều bảo
vệ ý kiến của mình bằng cách lấy các ví dụ có thật, xảy ra trong lịch sử phát
triển khoa học và kỹ thuật của nhân loại để minh họa. Về mức khó của bài
toán và mức sáng tạo, nhiều người quan niệm rằng: 1) Bài toán càng nhiều
người giải, giải không ra, mức khó của bài toán càng cao và do vậy, nhiều
người tránh giải loại bài toán này; 2) Bài toán càng nhiều người giải, giải
không ra, vậy sau đó, người nào giải ra, người đó có mức sáng tạo cao hơn
hẳn những người khác.
Một trong những cách tiếp cận truyền thống xây dựng PPLSTVĐM là
nghiên cứu xem những người có sáng tạo mức cao suy nghĩ như thế nào, với
hy vọng "phát minh" ra phương pháp sáng tạo mức cao có sẵn. Từ đó, các
nhà nghiên cứu có thể phổ biến nó cho những người khác.
Vậy TRIZ quan niệm như thế nào về những vấn đề trên? Để chuẩn bị trả
lời các câu hỏi này, chúng ta thử tưởng tượng: người ta tìm vàng như thế nào