GIẢI THƯỞNG BẤT NGỜ - Trang 41

"Chỉ mới tuần qua, chúng tôi đầy ắp người, nhưng hôm nay chỉ còn một

người lính Saxon tiếp tục được chúng tôi chăm sóc. Ngài có đồng ý rằng,
tướng quân, tất cả mọi người đều bình đẳng bên trong bức tường này, dù là
người Norman hay người Saxon?"

"Tôi đồng ý," Royce trả lời. "Người lính Saxon này có phải là em trai của

Công nương Nicholaa không?"

Viện trưởng quay lại. "Phải," bà trả lời. "Justin đang nghỉ ở bên trong."

"Tôi được biết là cậu ta sắp chết có đúng không?"

"Chỉ có Chúa mới có thể trả lời câu hỏi đó," bà trả lời.

"Justin từ chối không nhận cây thánh giá khoác lên vai cậu ta. Cậu ta

chống lại sự điều trị của chúng tôi. Cậu ta cầu được chết trong khi chúng tôi
tích cực cầu nguyện cho sự hồi phục của cậu ta. Tôi chỉ có thể hy vọng rằng
Chúa sẽ không bị lúng túng bởi những lời cầu nguyện mâu thuẫn của chúng
tôi."

Royce không chắc là mẹ bề trên đang nói đùa hay không. Trán của bà

nhíu lại thành cái cau mày. Anh lại gật đầu, xốc Hugh lên vai anh, và sau đó
nói, "tôi mong muốn bạn tôi được nghỉ ngơi. Chúng ta có thể không thảo
luận đến những lo lắng của bà cho đến khi Hugh được thoải mái không?"

"Bây giờ tôi chỉ có một điều lo lắng duy nhất đó thôi," viện trưởng tuyên

bố. "Tốt nhất là ngài nên biết rằng tôi có ý định sắp xếp cho bạn ngài nằm
cạnh giường Justin. Tôi có thể nhìn thấy cái cau mày của ngài vì ngài không
thích quyết định này, nhưng tôi có lý do chính đáng và thiết thực. Nữ tu sĩ
Felicity là người có khả năng nhất để chăm sóc cho cả hai người. Bây giờ
bà ấy đã khá lớn tuổi, và tôi sẽ không để cho bà ấy chạy khắp phòng. Bà ấy
sẽ ngồi ở giữa những người lính. Ngài có chấp nhận sự sắp xếp này
không?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.