“Tôi sẽ nói với anh vào thời điểm thích hợp. Tạm thời lúc này, hãy khóa kĩ
các bản in của anh lại.”
Khóa kĩ các bản in? Tôi nhìn quanh văn phòng của mình. Ba thùng bản giấy
in các hoạt động của gã hacker nằm xen giữa những giá sách đựng các tài
liệu hướng dẫn về máy tính và những cuốn sách thiên văn học. Văn phòng
của tôi không có khóa, và tòa nhà này mở cửa 24/24. À – tủ đồ của bảo vệ
có khóa. Tôi có thể đặt các thùng này phía trên bồn rửa, ở cái giá sách treo
gần trần nhà.
Tôi tranh thủ hỏi Mike khi nào tôi có thể nghe được tin tức về vụ này.
“Vài tuần nữa. Gã hacker sẽ bị truy tố và đưa ra tòa,” Mike nói. “Nhưng tạm
thời, đừng nói gì với ai. Đừng công bố chuyện này và tránh xa đám phóng
viên.”
“Tại sao vậy?”
“Bất cứ sự tiết lộ thông tin nào cũng có thể giúp hắn thoát tội. Không có
đám báo chí thì vụ này cũng đủ rắc rối rồi.”
“Nhưng vụ này hiển nhiên quá rồi còn gì,” tôi phản đối. “Công tố viên Mỹ
đã nói rằng chúng ta có đủ bằng chứng để kết tội hắn kia mà.”
“Nghe này, anh chưa hiểu hết mọi chuyện,” Mike nói. “Hãy nhớ lời tôi:
Đừng nói gì về nó.”
FBI vui mừng với thành quả của họ, mà họ cũng nên như thế. Mặc dù có vài
sự khởi đầu sai lầm, nhưng Mike vẫn theo sát cuộc điều tra này. FBI không
cho phép anh ta nói gì với tôi; và tôi cũng không thể làm gì để thay đổi điều
đó. Nhưng anh ta không thể ngăn tôi tự tìm hiểu.
Mười tháng trước, Luis Alvarez và Jerry Nelson đã khuyên tôi đối phó với
gã hacker như với một vấn đề nghiên cứu. Và cuối cùng thì cuộc điều tra