GIÁN ĐIỆP MẠNG - CUỘC RƯỢT ĐUỔI NGOẠN MỤC TRONG MÊ LỘ MÁY TÍNH - Trang 494

Nhưng câu nói của Laurie khiến tôi giật mình, như thể cô đọc được ý nghĩ
của tôi vậy. “Đây sẽ là chiếc chăn cưới của hai người.” Cả Martha và tôi
cùng nhìn chằm chằm vào cô.

“Thật đấy. Hai người đúng là đã kết hôn rồi đấy – ai cũng thấy thế. Cả hai đã
là bạn thân rồi thành người yêu được gần tám năm rồi còn gì. Vậy thì tại sao
không tuyên bố chính thức rồi làm tiệc ăn mừng nhỉ?”

Tôi sững sờ không biết nói sao. Điều mà Laurie vừa nói quá đúng và hiển
nhiên đến nỗi nếu không thấy được thì chắc tôi phải là kẻ mù dở. Bấy lâu
nay tôi cứ quẩn quanh với ý nghĩ rằng chúng tôi chỉ nên sống với nhau ngày
nào biết ngày ấy, khi mọi chuyện tốt đẹp. Nhưng liệu tôi có rời bỏ Martha
không nếu chúng tôi gặp sóng gió? Liệu tôi có bỏ nàng để đi theo người nào
đó hấp dẫn hơn? Liệu đó có phải là kiểu người mà tôi muốn trở thành
không, và có phải là cuộc sống mà tôi mong muốn không?

Tới lúc này, tôi chợt nhận ra mình phải làm gì, và cuộc sống mà mình mong
muốn là gì. Tôi nhìn sang Martha, khuôn mặt nàng dịu dàng và yên bình,
nàng đang mải mê nhìn xuống những mảnh vải màu tươi sáng. Mắt tôi bỗng
ngân ngấn nước. Tôi nhìn sang Laurie cầu cứu, nhưng vừa trông thấy gương
mặt tôi như thế, cô chạy biến vào trong bếp để pha trà, để mặc tôi và Martha
ở lại.

“Em yêu?”

Nàng ngẩng đầu lên, nhìn tôi điềm tĩnh.

“Khi nào em muốn kết hôn?”

“Mùa xuân năm tới, sau mùa mưa, khi hồng nở hoa được không?”

Vậy là mọi thứ đã an bài. Không còn phải ngoái lại đằng sau, không hối tiếc,
không phải nhìn quanh ngó quẩn để xem liệu có ai khác tốt hơn nữa không.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.