GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 130

Tạ Lâm vội vàng chạy lại gần, nhìn thấy vì Minh Trọng Mưu dùng sức

rung lắc, nên những giọt mực chưa khô trên bức họa đã chảy cả xuống,
từng giọt từng giọt che mất khuôn mặt của cô gái trong tranh.

Thừa tướng Tạ Lâm bụng dạ rộng lượng, giận quá mà bật cười, “Bệ hạ

có biết tại sao thần phải vẽ tranh không?”.

Sắc mặt Minh Trọng Mưu tái đi, vì hắn vừa nhìn thấy vị Thừa tướng

Tạ Lâm trước giờ vẫn luôn dịu dàng nho nhã, trong thoáng chốc khi nheo
mắt lại mỉm cười, dáng vẻ khôn ngoan, trông giống hệt một con rắn độc
đang rình chờ cơ hội để tóm con mồi, mà hắn lại chính là con mồi đó.

Hắn lắc lắc đầu theo bản năng.

Nhưng thấy trên khuôn mặt trắng nõn lộ ra vẻ sáng bóng của Tạ Lâm,

đang thoáng nở một nụ cười tuyệt không có chút mảy may dịu dàng nào. Tạ
Lâm nói:

“Bệ hạ, thần thích vẽ tranh, một là vì muốn trau dồi tâm lý cảm xúc,

hai là vì muốn bút pháp được vững chắc, ngón tay được ổn định, cõi lòng
được bình tâm. Bệ hạ đã mong muốn dù Thái Sơn có đổ cũng không đổi
sắc mặt, đã hy vọng lấy việc siêng năng cần cù để quốc thái dân an, thì kỹ
thuật vẽ tranh này, bệ hạ nhất định phải học cho bằng được.”

Tạ Lâm liếm liếm môi, cánh môi khô nẻ vì được nước bọt tưới nhuần,

mà trở nên đỏ hồng tươi tắn.

Minh Trọng Mưu liền thấy rùng mình, con rắn này không phải là rắn

độc bình thường, mà là một con rắn nước, ẩn chứa kịch độc.

Tạ Lâm sáp lại gần hắn, nhẹ nhàng nhả từng chữ từng chữ ghi thù:

“Thần, nhất định sẽ dốc lòng dạy dỗ, quyết không phụ sự kỳ vọng trở

thành bậc minh quân một thời của bệ hạ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.