các tướng sĩ của ta tuy rằng dũng mãnh, nhưng binh mã không quen hành
quân trong tiết trời đông, lạnh giá thế này, đó là cái thứ nhất.”
“Địa lợi không nên, quân địch là Di quốc của Mạc Bắc, nơi biên tái
gió cát, nhưng tướng sĩ của đất nước chúng ta lại sợ gió cát, người Di quốc
chuyên tác chiến trên chính bản địa, nên chiếm được địa lợi, trận này nhất
định không thể thắng được, đó là điều thứ hai.”
“Mặt khác,”
Tạ Lâm đưa tay xoa cằm, thoáng trầm ngâm:
“Giờ là năm đầu tiên của Vạn Triệu, thánh thượng vừa mới đăng cơ,
vốn đã đại xá toàn thiên hạ, làm sao đây khi nhân lực trong nước không đủ,
vì trù bị cho cơ nghiệp của bệ hạ từ lâu, nên đã điều phái binh lực bộ binh,
xung quân cả tội nhân lao dịch, dùng để xây dựng Vạn Triệu, đó là điều thứ
ba, nhân hòa không nên.”
“Thử hỏi, thiên thời địa lợi nhân hòa đều không nên động binh, Úy Trì
tướng quân muốn tăng thêm viện binh, nhưng đánh trận chắc chắn sẽ thất
bại, đẩy tướng sĩ chi viện vào con đường nhất định sẽ chết,”
Tạ Lâm nhìn về phía Úy Trì Chính,
“Vậy không biết Úy Trì tướng quân định sẽ ăn nói với thánh thượng
thế nào đây?”.
Sắc mặt hoàng đế trở nên đen tái đi, hình như không được vui.
Úy Trì Chính là một quan võ, suy nghĩ cũng chẳng nhiều nhặn gì,
những lời này vừa nói ra, đã khiến cho hắn phát hoảng mồ hôi vã ra như
tắm, vội vàng quỳ sụp xuống tạ tội: