GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 199

Thêm nữa, lúc ở trên triều đường, Tạ Lâm nói: “Vì thần nói năng

không cẩn trọng, mới dẫn đến tội lỗi đó của Hầu tướng quân, nên thấy vô
cùng áy náy, thần cũng xin chịu tội, đóng cửa tự kiểm điểm nửa tháng, xin
bệ hạ ân chuẩn.”

“Chuẩn.”

Ngày hôm đó, Minh Trọng Mưu vui vẻ đồng ý, nhưng sang đến ngày

thứ hai liền hối hận.

Trông đống tấu chương chất đống cao như núi trong ngự thư phòng,

Minh Trọng Mưu sai Lại Xương gọi Thừa tướng tới. Không lâu sau, Lại
Xương mặt mày xám xịt quay về. Minh Trọng Mưu thấy lạ, hỏi hắn tại sao
không nhìn thấy Thừa tướng. Lại chứng kiến khuôn mặt tang thương của
Lại Xương, hắn thưa:

“Thừa tướng đại nhân nói, đã xin chịu tội tự kiểm điểm, thì dĩ nhiên là

nửa tháng không thể ra khỏi cửa, ngài ấy nói bệ hạ đã muốn tự mình chấp
chính, thì thiết nghĩ đống tấu chương đó chắc chắn không thể thể làm khó
được người.”

Minh Trọng Mưu nghe xong, chỉ biết nghiến răng, nghĩ đến bản thân

mình là hoàng đế, phê duyệt tấu chương sẽ là chuyện sớm muộn, đương
nhiên không thể làm khó được mình. Nhưng chưa qua nổi hai ngày, đống
tấu chương càng chất càng cao, khiến cả ngự thư phòng đến chỗ để đặt
chân cũng không có. Minh Trọng Mưu năm lần bảy lượt gọi Tạ Lâm vào
cung, Tạ Lâm đều giả câm giả điếc, chỉ nói đang chịu tội, xin bệ hạ kiềm
chế nhớ mong, nửa tháng sau gặp lại.

Nhìn khắp lượt núi đồi trập trùng đều là tấu chương, Minh Trọng Mưu

ngửa mặt lên trời.

Trẫm không thèm nhớ mong ngươi, trẫm chỉ muốn ngươi tới phê

duyệt tấu chương thôi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.