GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 257

thể nói ra được, rốt cuộc là khác ở chỗ nào, “Đại nhân, ngài cầm cái ô này
trước đi, đừng để bị bệnh.”

Tạ Lâm lắc lắc đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lại Xương, cơ hồ

như nhất định bắt ông ta phải trả lời lý do tại sao.

Đối với câu hỏi của Tạ Lâm, Lại Xương nghĩ bản thân ông ta chỉ là

một thái giám, vừa khéo học được vài chữ, đâu có hiểu nhiều thứ đến vậy,
nghe thấy khắp triều gọi người này là gian nịnh, rồi nghĩ đến chỗ ngân
lượng biếu ngài ấy hôm trước, tuyệt không thể đắc tội, đành đáp: “Dù có
nói gì đi nữa, đại nhân cũng chỉ muốn tốt cho bệ hạ thôi, còn những tội lỗi
ấy, tiểu nhân không hiểu.”

Tạ Lâm nghe xong, trong con ngươi như mang theo ý cười, nhưng lại

lắc lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Ngay cả ngươi cũng hiểu, nhưng hắn lại không
hiểu, đáng tiếc đáng tiếc.”

Lại Xương chả hiểu gì, không nhịn được hỏi lại: “Cái gì cơ ạ?”.

Tạ Lâm lắc đầu cười nhạt, “Không có gì.” Hắn tóm lấy cái ô trong tay

Lại Xương, “Cái ô này, Tạ mỗ mượn tạm, hôm nay cảm ơn Lại đại nhân,
ơn của đại nhân, ngày sau Tạ mỗ sẽ báo đáp.” Nói đoạn, Tạ Lâm giương ở
lên, mạnh mẽ bước đi.

Lại Xương gãi gãi đầu, không biết tâm tình của Thừa tướng đại nhân

sao lại thay đổi nhanh như vậy.

Xem ra người lộng quyền xưa nay tâm cơ đều khó dò cả.

Lại Xương mang theo nỗi cảm khái ấy, cầm ô lên, quay trở về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.