thật là đáng kính, đáng kính.”
Tạ Lâm như thể không nghe ra ý châm chọc trong câu nói của hắn,
dửng dưng nói: “Bệ hạ tự biết chừng mực, không đến phiên hai người ngài
và ta xen vào.”
“Chừng mực?” Úy Trì Chính bật cười, “Thật ra hạ quan lại cảm thấy,
sự bình tĩnh trước sóng gió của Thừa tướng đại nhân, e là đến từ một
nguyên nhân khác, đương nhiên hạ quan không phủ nhận, Thừa tướng đại
nhân là người càng gặp khó khăn lại càng hiên ngang đối mặt.”
Tạ Lâm cũng không hé răng nói thêm gì. Hắn như một lão tăng đang
ngồi thiền, tất cả những ngoại vật đều không thể phá vỡ nội tâm chiếc giếng
cổ không chút gợn sóng của hắn.
Úy Trì Chính cũng không để tâm, ngẩng đầu nhìn chăm chú vào ngai
vàng của hoàng đế, nói với vẻ ý vị thâm sâu: “Chỉ e đây mới là kết quả mà
ngài luôn mong chờ.”
Khuôn mặt Tạ Lâm không chút cảm xúc, gần như hoàn toàn bàng
quan với mọi lời hắn nói.
Không bao lâu, chỉ thấy tổng quan thái giám Lại Xương dẫn theo vài
tên thái giám đi ra từ sau đại điện, chúng thần nhìn theo, còn tưởng vì bệ hạ
sắp lên triều sớm, nên vội vàng sửa sang lại cho nghiêm chỉnh, người nào
người nấy lại ra dáng trọng thần văn võ, trang nghiêm đứng đắn. Đã qua
hồi lâu, vẫn chỉ cảm thấy bầu không khí yên tĩnh, giọng nói của bệ hạ nơi
nào, bệ hạ đã ngồi vững vàng trên ghế rồng chưa? Thiết nghĩ bệ hạ hai
ngày không lên triều sáng, nhất định hôm nay lại định cho chúng ta leo cây
cũng nên?
Nghĩ đến đây, quần thần cũng không để tâm đến việc đại bất kính nữa,
ngẩng phắt đầu lên nhìn.