GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 265

Chỉ thoáng chốc, trong trung tâm quyền lực của triều định Đại Sở,

quần thần khóc lóc thảm thiết, người nào người nấy như quỷ khóc sói gào,
như thể mất cha mất mẹ, kêu gào trời xanh bất công.

Cho dù là Úy Trì Chính đã quen nhìn thấy cảnh tượng thi thể la liệt

khắp nơi, hôm qua còn là bằng hữu nâng chén rượu nói lời hân hoan, hôm
nay đã trở thành một cái xác chốn sa trường, cũng không khỏi ngẩn người,
trong lòng thấy bi thương.

Cảnh khóc lóc trên đại điện, rõ ràng là không phục khi để Tạ Lâm

quản lý triều chính, đồng nghĩa với việc trực tiếp không coi mặt mũi Tạ
Lâm ra gì, giáng cho Tạ Lâm một cái tát như trời giáng.

Chủ sự Hộ bộ Hồ Du của đảng Tạ Lâm, còn sợ Tạ Lâm không chịu

nổi cảnh tượng này, đứng bên cạnh hắn, lo lắng nói: “Thừa tướng, ngài
không cần để tâm đâu……” nhưng ông ta còn chưa nói xong, thì lại nhìn
thấy sắc mặt Tạ Lâm đầy vẻ khinh thường, quát lớn cắt ngang: “Đủ rồi!
Khóc lóc ỉ ôi, còn ra thể thống gì nữa!”.

Quần thần bị dọa cho giật nảy mình, lập tức im bặt.

Ánh mắt Tạ Lâm lộ ra tia sáng lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào người

vừa ngất, vị đại thần bên cạnh đang đỡ ông ta vào lòng nhìn thấy thế, tim
liền run lên, hai tay thả ra, vị đại thần trong lòng lập tức sõng xoài, gáy đập
xuống đất.

Cảnh tượng gào khóc trong đại điện, đột nhiên dừng lại, khiến người

ta trở nên nghiêm túc kính cẩn hơn hẳn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.