GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 268

Chưa đợi ông ta nói hết câu, Úy Trì Chính cũng đã vội vàng sải bước

tới, cúi lưng, định kéo Tạ Lâm ra, dựa vào võ công của hắn, thì đối phó với
Tạ Lâm, đương nhiên chỉ là chuyện dưa cà mắm muối. Nhưng lúc chạm
vào bả vai Tạ Lâm, lại nghe thấy Tạ Lâm lên tiếng cắt ngang, “Khoan đã!”
Giọng nói không lớn, nhưng Úy Trì Chính lại cảm thấy đinh hết cả tai nhức
hết cả óc, tiếng quát lạnh lùng khiến động tác của Úy Trì Chính liền khựng
lại.

Đúng vào lúc ấy, Tạ Lâm lại nói: “Không cần phải phiền phức như

vậy, tự Tạ mỗ sẽ thả ông ta ra.” Nói xong, hắn nhấc chiếc khăn ra, vị đại
thần trên sàn hổn hển hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng luồng không khí
chen nhau xộc thẳng vào cổ họng của ông ta, hai bên hông nhói đau, khiến
ông ta ngay lập tức bật tiếng ho khan, ý thức vốn dĩ còn mơ màng buồn
ngủ, thì giờ cũng tỉnh táo lại được quá nửa.

“Đại nhân,” Tạ Lâm cười lạnh đáp, “Cứ phải gặp những chuyện liên

quan đến sống chết thì ngài mới tỉnh, đúng thật là đáng vui đáng mừng.”

Vị đại thần nghe thấy câu ấy, vừa ho sặc sụa, vừa tắc tị không nói lên

lời, khuôn mặt già lão nhất thời nghẹn đến đỏ bừng.

Chúng thần lúc ấy mới hiểu, thì ra vị đại thần vừa mới khóc cha gào

mẹ thấu đến tận trời xanh kia, đã bác bỏ thể diện của Thừa tướng, tát một
cái trời giáng vào mặt Thừa tướng, ngã lăn ra trên sàn đúng lúc Thừa tướng
lên cơn, lại còn mở miệng nói mê lung tung, đó cũng là tát một cái trời
giáng vào mặt Thừa tướng, bác bỏ thể diện của Thừa tướng.

Không ngờ lại bị Thừa tướng nhìn thấy, ra tay trừng phạt.

Mà Thừa tướng cũng tàn nhẫn quá, bịt miệng bịt mũi, thiếu chút nữa

là khiến người ta mất nửa cái mạng rồi.

Hắn vứt chiếc khăn vừa bịt miệng bịt mũi đó vào người ông ta, nói

bằng giọng hiểm ác: “Chiếc khăn tay tặng cho ngài, sau này có làm sai việc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.