GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 269

gì thì hãy nhớ đến kỷ niệm bị trừng phạt ngày hôm nay.” Nói đoạn, lại móc
ra một chiếc khăn khác, cẩn thận tỉ mỉ lau chùi hai tay, cứ như thể trên tay
dính thứ gì không sạch sẽ vậy, rồi liếc mắt nhìn Lại Xương, trầm giọng nói:
“Đại thần trong triều đình ta kêu cha gọi mẹ sắp thấu đến tận trời xanh rồi.
Trời xanh thì đang ở đây, ngay trước mặt ngài và ta, nhưng thiên tử thì
không biết đang ở phương nào.”

“Lại đại nhân, ngài cũng nhìn thấy rồi đấy,” Hắn lạnh lùng nói,

“Những câu nói Tạ Lâm ta coi mạng người như cỏ rác, là gian thần của
triều đình, Thừa tướng lộng quyền, khiến Tạ mỗ xấu hổ vô cùng. Có các vị
thần linh trên trời dưới đất, Tạ mỗ này không mong có công, chỉ cầu không
mang tội mà thôi.”

Hắn nheo nheo mắt, đôi mắt hẹp dài mà sắc lẻm, “Để Tạ Lâm không

đến mức trở thành tội nhân thiên cổ, Lại đại nhân, có thể vì Tạ mỗ, mà nghĩ
ra cách lấp liếm không.”

Mọi người đều không ngờ được rằng hắn lại nói ra những lời này.

Trước giờ Tạ Lâm tự cao tự đại, không coi ai ra gì, trên dưới khắp

triều tuy rằng vô cùng bất mãn với hắn, sau lưng đều nói hắn là gian thần,
nhưng lại e sợ quyền thế của hắn, chưa từng nhắc đến những lời này trước
mặt Tạ Lâm, thật không ngờ, hắn lại biết rõ thế.

Đã không muốn gánh cái danh tội nhân thiên cổ, thì cũng đừng làm

những chuyện khiến người khác oán hận chứ.

Văn võ bách quan, trong lòng căn phẫn, vô cùng bất mãn.

Úy Trì Chính đứng một bên, cũng không biết đang nghĩ gì, thấy vẻ

mặt Tạ Lâm lạnh lùng hờ hững, ánh mắt vốn dĩ sáng lấp lánh, giờ đột nhiên
ảm đạm đi nhiều.

Lại Xương cũng không ngờ hắn lại nói ra những lời ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.