GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 274

Sau nụ cười đó, Thừa tướng đại nhân chỉ nhàn nhã nói vài câu ngắt

lời, không hề có một chữ thô tục nào, cũng không hề thấy có vẻ gì là tức
giận, ngữ điệu không nóng cũng chẳng lạnh. Không ngờ tên sứ giả đó vừa
nghe xong, sắc mặt lập tức tái mét, sau đó xấu hổ không biết nhét mặt vào
đâu, bỏ chạy trối chết.

Nụ cười của hoàng đế bệ hạ lúc này, giống hệt với nụ cười của Thừa

tướng đại nhân hôm đó.

Sương phi chỉ cảm thấy nỗi sợ hãi dần dần bò lên sống lưng, đành

phải lặng lẽ bưng bát lên, định đón lấy món ăn bệ hạ gắp cho.

Vốn tưởng bệ hạ sẽ thả đũa ra, để món ăn trên đũa phiêu du rơi vào

trong bát, nhưng bệ hạ lại nhẹ nhàng lắc đầu, nở nụ cười khoe răng, chiếc
đũa vẫn giữ cọng rau xanh, “Nào, ái phi, há miệng ra, món ăn ngon như
vậy, sao lại lãng phí được, cứ ăn luôn đi là xong thôi.”

Hơi lạnh trên cả người bệ hạ càng lúc càng đậm. Sương phi khóc thầm

trong bụng, chỉ đành phải mở cánh môi anh đào, tách hàm răng ra, cắn một
miếng.

Minh Trọng Mưu nhìn chằm chằm vào nàng ta, ánh mắt đầy vẻ hưng

phấn, bụng liên tục nói thầm: Cắn, cắn đi, cắn cho trẫm! Đũa của trẫm, cho
nàng dùng, đó chính là ân sủng! Gắn bó như môi với răng, đó gọi là sủng
hạnh!

Đây mới là người phụ nữ thức thời hiểu chuyện phong tình, hiểu ý của

trẫm, thuận theo ý trẫm, tuyệt đối không giống như người đó……

Nhìn thấy Sương phi cắn một miếng từ “ngự đũa” của bệ hạ, Minh

Trọng Mưu lại nhớ đến chuyện ấy, bỗng nghe thấy giọng cao vút của một
tên thái giám ở bên ngoài gọi: “Bệ hạ! Bệ hạ!” Gọi được hai tiếng, còn cảm
thấy chưa đủ, đập mấy cái liền lên cánh cửa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.