GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 298

có thể đi từ cửa sau, hoặc nếu ông ta có bản lĩnh, từ cứ đường đường chính
chính mà xộc thẳng vào, nhưng ông ta lại quên sạch bách, chỉ biết đập
mạnh lên cửa, như thể không làm thế, thì trong lòng ông ta thấy bất an vậy.

Cửa mở ra vang lên một tiếng rất to, Minh Trọng Mưu lao ra, hàng

mày kiếm hung hăng cau chặt cả lại, “Thừa tướng làm sao?”.

“Thừa tướng ngài ấy…… ngài ấy……” Lại Xương thực sự rất hoảng

sợ, vừa nãy ông ta bất chấp việc thất lễ, tóm chặt lấy vai của Tạ Lâm, tuy
hình như không đúng chỗ bị thương nặng, nhưng cũng có máu tươi, nhuốm
đỏ cả ngón tay ông ta. Máu đỏ như vậy, khiến cho vị thái giám tổng quan
từng trải sự đời cũng không biết nên làm thế nào.

Minh Trọng Mưu không đợi ông ta nói cả câu hoàn chỉnh, bèn gạt ông

ta sang một bên, đi tới trước mặt Tạ Lâm. Khuôn mặt đối phương đã trắng
bệch, giống như có thể nhìn xuyên qua được, cặp mặt trong suốt như thể
trống rỗng, khiến trái tim Minh Trọng Mưu, có một loại cảm giác hỗn loạn
mà trước đây chưa từng có.

“Tạ Lâm, khanh làm sao vậy!?” Ánh mắt Minh Trọng Mưu gắt gao

nhìn đăm đăm vào Tạ Lâm, bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo cứng rắn, hắn liền
kiên nhẫn cắn răng đợi phản ứng của Tạ Lâm.

Lại Xương chạy đến, hốt hoảng nói: “Bệ hạ, đại nhân ngài ấy…… đại

nhân ngài ấy hình như vì đau đớn quá mức, nên không nghe thấy gì, tiểu
nhân nói thế nào, ngài ấy cũng không đáp lại.”

Đúng vào lúc Úy Trì Chính cũng tưởng rằng Tạ Lâm sẽ không có bất

kỳ phản ứng nào, thì lại thấy trong con ngươi đã rã ra của Tạ Lâm, lại một
lần nữa tập trung lại. Hình bóng của Minh Trọng Mưu, hiện lên rõ ràng
trong đồng tử của hắn.

“Bệ hạ,” Giọng nói của Tạ Lâm, do khát và mất sức, nên đã đạt đến

mức độ thô khàn sạn, “Người đã ra rồi ư?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.