“Trẫm, hoàng đế Vạn Triệu Minh Trọng Mưu, đứng đầu triều đình, chí
hướng thủy chung giành cho ngàn vạn con dân của trẫm, bình chiến loạn,
giải ưu phiền, để mọi người không phải chịu cảnh đói rét, khiến cả Đại Sở
của trẫm, vững chắc như sắt như đồng, đám người trộm cắp vô lại, không
có kẽ hở nhũng nhiễu, khiến giang sơn của trẫm, phát triển phồn vinh, ngàn
đời ca tụng.”
“Trẫm của trước đây, nói được, lại không làm được, nhưng từ hôm nay
trở đi,” hắn nhìn vào đôi mắt Tạ Lâm, nói rành rọt từng chữ một, “Trẫm nói
được, thì nhất định sẽ làm được.”
Tạ Lâm nhìn đăm đăm vào ánh mắt hắn, dường như đang phân biệt
xem hắn có nói dối không, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, tự mình nói với
mình: “Tiên hoàng, người có nhìn thấy không? Con trai của người, đã
trưởng thành rồi.”
Hắn ngẩng đầu lên, mỉm cười, “Bệ hạ, người thua rồi.”
Nói xong, dường như thứ gì đó giúp hắn cầm cự đã tan biến, hoặc có
thể vì cuối cùng đã giành được thắng lợi, khiến hắn nhẹ nhõm. Sức lực toàn
thân của Tạ Lâm cạn kiệt, thân thể nghiêng đi, ngã vào lòng Minh Trọng
Mưu, hôn mê.
XXX
“Khi nào thì hắn tỉnh?”.
Ngày Tạ Lâm bị ngất, Minh Trọng Mưu bất chấp hết cả lễ nghi, bế
ngang hắn lên, sải bước đến chiếc giường vừa bố trí trong Cẩm Tú cung lúc
trước, đặt hắn nằm sấp xuống, tránh động vào miệng vết thương trên lưng,
đồng thời quát lớn: “Ngự y đâu! Lại Xương, đi tóm một tên ngự y tới
đây!”.