GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 302

Gã ngự y nheo nheo mắt, nhìn trường bào bằng lụa đen thêu chỉ vàng

của Minh Trọng Mưu, khí độ oai phong, hoàn toàn không mù mờ như đám
quần thần.

Gã nhếch miệng cười cười, “Đó là đương nhiên, xin bệ hạ cứ yên

tâm.”

XXX

Gã này đã biết thân phận của bệ hạ, vậy mà vẫn bất kính thế.

Quần thần bị nhốt ở bên ngoài cánh cửa khóa, thì thầm to nhỏ.

Lại Xương định sai mấy tên thái giam khiêng ghế ra, để bệ hạ ngồi

nghỉ tạm trong khi chờ đợi. Nhưng Minh Trọng Mưu lại cười lạnh, “Ngồi
cái gì mà ngồi, Thừa tướng vẫn còn ở trong kia để người ta cứu chữa, vậy
mà trẫm vẫn có thể ngồi đây nghỉ ngơi được ư?” Hắn vung tay áo, “Không
ngồi!”.

Lại Xương đành phải tấp tểnh lui xuống.

Minh Trọng Mưu đứng ở trước cửa Cẩm Tú cung, ánh mắt gắt gao

nhìn lên cánh cửa. Bất chợt nhớ đến khoảnh khắc Tạ Lâm ngẩng đầu lên
mỉm cười, dùng chất giọng khàn sạn nói: “Bệ hạ, người thua rồi.”

Nụ cười ấy, hoàn toàn không giống nụ cười lạnh lùng khiến người ta

toàn thân rét run lúc xưa, mà lại toát lên một cảm giác không biết nên nói
thế nào.

Nụ cười của hắn trong khoảnh khắc ấy, không biết tại sao, lại khiến

trái tim Minh Trọng ấm áp hẳn lên.

Thì ra khi hắn thật sự nở nụ cười từ tận đáy lòng, lại trông như vậy.

Minh Trọng Mưu cứ như thể bị mê hoặc, đầu óc nghĩ ngợi miên man.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.