GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 304

lại không chịu nghỉ ngơi tử tế, chẳng trách mà hôn mê.”

Minh Trọng Mưu nhớ tới ngày hôm đó, trời đêm tối mờ ảo, ánh lửa

vàng trong veo, không đủ để Minh Trọng Mưu nhìn ra sắc mặt Tạ Lâm đã
trắng bệch từ lâu. Hắn chỉ cảm thấy phẫn hận và tức giận, và vô số những
cảm xúc không tên quẩn quanh lồng ngực, vì thế mới làm sai nhiều việc
như vậy.

Đêm ấy, Tạ Lâm nói xin bệ hạ ban roi, nhưng bệ hạ lại vì chuyện Hầu

tướng quân từ quan về quê, nên quên luôn, Tạ Lâm đành tìm người, tự
mình thực thi việc phạt roi, lúc hắn nói với Minh Trọng Mưu, Minh Trọng
Mưu lại cho rằng hắn là gian thần, nói gì cũng không thể tin được, thậm chí
còn đuổi hắn đi.

“Tối hôm đó, trẫm nhớ rõ lúc hắn đến, trời vẫn chưa mưa, lúc rời đi

thì mới mưa.” Minh Trọng Mưu hỏi Lại Xương, “Đêm đó, hắn có mang
theo ô không?”.

Lại Xương đáp: “Bẩm bệ hạ, tiểu nhân đã mang ô tới cho Thừa tướng

đại nhân, nhưng hồi đầu ngài ấy không nhận, hình như là vì tâm trạng
không được tốt lắm, cả người đều ướt đẫm.”

Chẳng trách, chỉ e là đêm đó đã nhiễm phong hàn.

Kết quả mình lại là người mang thêm phiền phức cho hắn, nói không

lên triều là không lên triều, gã này miệng cứng, mà tính khí cũng cứng chả
kém, kiên trì bắt mình thượng triều.

Đáng hận nhất là, mình còn nói, đại thần có chuyện gì thì đến tìm

Thừa tướng, không được làm phiền trẫm.

Đúng là những lời nói của hôn quân.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.