GIAN THẦN! QUỲ XUỐNG CHO TRẪM - Trang 299

Minh Trọng Mưu nhìn thấy hắn yếu ớt đến mức sắc mặt nhợt nhạt,

không đành lòng nổi giận.

“Phải.” Hắn nói.

“Bệ hạ sẽ quay lại thượng triều, xử lý triều chính chứ?”.

Minh Trọng Mưu nghe giọng Tạ Lâm yếu ớt thô khàn, đột nhiên cảm

thấy trong mắt mình, có thứ gì đó cứ quanh quẩn vấn vít, có lẽ là hạt cát
bay vào, rồi hắn nghe thấy bản thân mình nói: “…… Trẫm sẽ quay về.”

“Làm một đấng minh quân, khiến tất cả quần thần phải nể phục chứ?”.

“……” Thời gian Minh Trọng Mưu trầm mặc kéo dài thêm đôi chút,

nhưng vẫn nói, “Ừ.”

“Thương dân như con, coi trọng xã tắc, coi trọng dân tình, coi trọng

giang sơn chứ?”.

“……”

Tạ Lâm mỉm cười mỏi mệt, “Bệ hạ không cần phải quan tâm đến thần,

thần biết, thần không phải là thần tử bệ hạ mong chờ. Nhưng,” Hắn nhìn
khắp một lượt xung quanh, các vị đại thần văn võ của triều đình Đại Sở đều
đang ở đây cả, “Bọn họ thì phải, trong số bọn họ, sẽ có người phải.”

Minh Trọng Mưu chỉ cảm thấy cát lẫn vào trong mắt mình càng lúc

càng nhiều, khiến cho mắt hắn càng trở nên mơ hồ, ẩm ướt hơn, nhưng
dường như lại nhìn rõ một số việc, một số người, một số vật hơn, và cũng
lại dường như một số việc, một số người, một số vật lại thật giả khó phân
biệt hơn.

Cuối cùng hắn đáp: “Tạ Lâm, kim khẩu một khi đã mở, thì tuyệt đối

không nói hai lời, khanh nghe cho kỹ đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.